Anh không trả lời. Nhìn vào màn tôi lại bắt gặp đôi bàn chân to bè, vặn vẹo của anh. Đôi bàn chân ngụp lặn trong bùn đất, phóng túng và ngay thẳng. Một vết đỏ bầm nơi ngón út vì quai nhựa của đôi dép khiến anh khó chịu, thỉnh thoảng lại co co như muốn gãi. Tôi cứ đau đáu nhìn vào đó. Trong tay tôi tập đơn kiện trở nên bỏng rát. Tai tôi văng vẳng tiếng trẻ chăn trâu dọc đê làng. Bà Buộm chết rồi… Tôi chợt thấy lạnh. Ghé nằm xuống cạnh anh Chí, gác lên chân anh, hơi ấm truyền sang khoan khoái lạ. Tôi cứ để thế đi vào giấc ngủ. Ngày mai tôi sẽ cùng anh Chí về làng.
Cả người con trắng xóa, bất động khiến lòng chị quặn thắt. Tình hình của con ngày một tệ đi, đã hơn một ngày trôi qua, dường như chỉ còn là những hy vọng hão huyền. Trong lúc tuyệt vọng nhất, chị ôm lấy cuốn nhật ký của con, nét chữ của con mềm mại bay bổng, biết bao những tủi hờn con đã viết trong đó, chị đã tưởng như con sống thật tốt, hóa ra chẳng phải. Tại sao con luôn giấu nỗi đau và chịu đựng nó trong đơn độc như vậy. Chị nhìn thấy danh sách bucketlist của con trai mình, những điều cần làm trước khi chết, biết bao những hoài vọng về một tương lai khác, những giấc mơ trong trắng và khôi nguyên ấy, chị để ý thấy có biết bao nhiêu giấc mơ của mình. Thế mà con cũng biết và ghi chép lại. Rồi chị nhìn thấy điều cuối cùng trong số đó, con muốn được hiến tạng sau khi chết hoặc chết não. Ban đầu chị chẳng mảy may điều đó, nhưng rồi chị nhớ lại một tối muộn, khi hai mẹ con đang ngồi cắt chỉ thuê cho một xưởng may gần nhà, Kiên bảo rằng, con muốn sống một cuộc đời rực rỡ và ý nghĩa…
Hiệu phó cho rằng ban giám hiệu có những cuộc họp thảo luận với giáo viên chủ nhiệm về nội quy riêng cho lớp học.
Nhiều năm trôi qua, tôi thèm loại bánh này lắm, hỏi khắp nơi thì mới biết tên nó là bánh Dứa, nhưng khi tìm chỗ bán thì chẳng thấy đâu. Phần nữa, quê tôi không có nhiều người Khmer, người biết làm bánh Khmer truyền thống thì lại càng hiếm. Tôi ở Hậu Giang, nhưng được biết loại bánh này có mặt ở nơi nhiều người dân tộc sinh sống như Sóc Trăng, Trà Vinh hay Kiên Giang. Qua mấy năm học tập tại và làm việc ở Sài Gòn, những lúc đi ăn uống cùng bạn bè, tôi vẫn tranh thủ liếc mắt qua những hàng quán ăn vặt và không ngừng tìm kiếm, mong nhớ hương vị chiếc bánh giản dị mà thân quen ngày nào. Cơ may đến khi một lần tôi đi tác nghiệp ở xã Lương Nghĩa, huyện Long Mỹ, nơi có đông người Khmer nhất Hậu Giang, tôi tình cờ thấy các cô bán bánh này trước cổng chùa. Không thể bỏ qua cơ hội này, tất nhiên tôi mua một lần 10 cái để ăn cho no cái bụng và đã cái miệng, bù vào mấy năm dài đằng đẵng nhớ thương vị ngọt ấy.
Bà Thảo kể những năm trước, thường mỗi ngày bà bán được 200.000 đồng, có ngày bán được tới 300.000 đồng, tính ra mỗi tháng thu nhập cũng được 6 triệu đồng. Nhưng năm rồi bán buôn ế ẩm, nên nếu như thường ngày bà đi làm lúc 8 giờ và về lúc 18 giờ thì nay bà ra ngồi bán sớm hơn và về nhà trễ hơn vài tiếng.
Cà Mau quê tôi là thế đó! Nơi có một nền ẩm thực khẩn hoang vô cùng phong phú, chỉ với con cá rô đồng khi qua bàn tay đảm đang của bà má miền Tây đã trở thành những món ăn đơn giản mà đặc sắc. Khi ăn chỉ biết ngậm mà nghe, mà thụ hưởng những gì thiên nhiên đất phương Nam ban tặng cho con người hào sảng, khí phách mà chân thật nơi đây.
1.14GB
Xem1.67B
Xem674.78MB
Xem95.64MB
Xem8.79GB
Xem653.82MB
Xem56.6897.43MB
Xem1.31GB
XemQuét mã để cài đặt
Tỷ lệ bóng đá 2 trong 1985 khám phá nhiều hơn
Bình luận của người dùngXem thêm
157Kỳ Quan Sông Thái Lan
2025-01-18 07:18:38 xổ số kiến thiết 2 tây tháng 6
487trực tiếp tennis sinner - djokovic
2025-01-18 07:18:38 welcome to xoso66.com
315như quỳnh bóng chuyền
2025-01-18 07:18:38 Khuyến nghị
700k8 cc com
2025-01-18 07:18:38 Khuyến nghị