$859
Cung cấp các dịch vụ và sản phẩm chất lượng của vbet88. Tận hưởng chất lượng và sự hài lòng từ vbet88.Đúng 7 giờ sáng cùng ngày, tàu Costa Serena đến Phú Quốc và neo đậu tại khu vực Dương Đông, cách bờ khoảng 3 km. Sau khi làm thủ tục nhập cảnh, khoảng 8 giờ, những du khách đầu tiên đã "xông đất" Phú Quốc trước sự chào đón nồng nhiệt của lãnh đạo địa phương cùng nhiều đơn vị lữ hành, du lịch, vận tải.️
Cung cấp các dịch vụ và sản phẩm chất lượng của vbet88. Tận hưởng chất lượng và sự hài lòng từ vbet88.Trên chiếc võng đu đưa giữa trưa hè nóng bức, tôi đang chợp mắt thì nghe tiếng má nói chuyện điện thoại. Còn ai vào đây nữa, chắc là má nói chuyện với con út Linh. Rõ ràng là vậy, trong lúc mơ màng tôi nghe má bảo con út Linh về lấy bột ngũ cốc. Mấy bữa nay má gọi miết mà chẳng thấy nó về, có lẽ nó bận việc bên chồng mà không về được. Lo sợ bột ngũ cốc để lâu sẽ vón cục, sinh nấm mà má cứ lụi cụi phơi ra phơi vào. Công việc của má cứ vậy, lặt vặt, bận rộn suốt ngày. Vừa làm mẹ, vừa làm bà và làm cả… "bảo mẫu" nữa. Cái từ "bảo mẫu" không phải ngẫu nhiên tôi phong cho má mà xuất phát từ tấm lòng độ lượng, bao dung của má. Cứ mỗi khi ai đó trong xóm có công việc gì đều dắt con, dắt cháu sang nhà má gửi nhờ. Có lúc má vừa giữ cháu ngoại vừa giữ con cháu người ta vài ba đứa. Nhiều người còn lầm tưởng là cơ sở giữ trẻ. Má giữ bọn trẻ ở đây đều là sự nhờ vả của mọi người. Họ gửi con cháu cũng vì bất đắc dĩ. Má hiểu điều đó, cộng thêm tình yêu con trẻ của mình, nên lúc nào má cũng vui vẻ đón nhận. Má chăm sóc bọn trẻ rất đàng hoàng và trách nhiệm. Cả đời má vất vả, khổ cực vì chồng vì con rất nhiều, nay lại vì cháu. Trước khi ba tôi qua đời, trong một thời gian dài ông đã trải qua cơn bạo bệnh đã làm má khổ hơn nửa cuộc đời. Một thân má vừa làm nuôi chồng, nuôi con, vừa xoay trở đủ bề. Đến giờ vẫn còn khổ. Bây giờ má có thêm bé Nâu - cháu ngoại của má, tất nhiên bà phải thay tôi giữ bé vì tôi phải đi làm. Giữ bé Nâu, thỉnh thoảng phải giữ con người, má đều làm được. Trước kia má khổ nhiều rồi, giờ khổ thêm nữa cũng chẳng sao.️
Thành phố này là vậy, người đến từ tỉnh lẻ như tôi không khỏi mà ngạc nhiên trước cái nghĩa, cái tình ấy. Ban đầu thấy ngờ ngợ rồi hoài nghi đủ thứ nhưng sống ở đây ít lâu mới biết, nếu không lo chuyện bao đồng thì không phải là TP.HCM. ️
Hơn 60 năm đã trôi qua, nhưng PGS-TS Nguyễn Ngọc Thiện vẫn nhớ như in mùa thu năm 1963, khi mình còn là cậu học trò 17 tuổi rời xa gia đình, chân ướt chân ráo lên Hà Nội nhập học K8 khoa Ngữ văn, Trường ĐH Tổng hợp Hà Nội (nay là Trường ĐH Khoa học xã hội và nhân văn, ĐH Quốc gia Hà Nội). Trong lớp thì Nguyễn Ngọc Thiện (cùng một bạn nữ khác) là người ít tuổi nhất, còn các anh chị khác đều tầm mười tám đôi mươi, một số người đã suýt soát tuổi "băm".️