₫kèo nhà cái đức
kèo nhà cái đức-Cô lờ mờ thấy mình cố nhấc tấm thân rã rời lên, nhưng không được. Tai cô âm vang tiếng xe lam nổ phành phành. Đường lên phía hồ Trị An ban đêm lổm ngổm đá, tuyền một màu đen, không một bóng điện. Bóng đèn của chiếc xe nảy tưng theo từng đợt xốc bánh. Hai bên đường, dãy rừng tràm với những tán lá rậm rạp buôn chuyện xào xạc. Cả thân người chỉ còn da bọc xương của cô nảy lên theo từng nhịp nhấp nhô của chuyến xe cà tàng đang cố chạy hết tốc lực theo lời khóc than của mẹ. Tâm chỉ biết mình còn sống khi người thầy thuốc ấy cố lật mi mắt cô lên xem, mở khuôn miệng mím chặt, nắn những ngón tay chỉ còn xương. Đó là một ông già râu tóc đã điểm sương. Khuôn mặt điềm đạm dưới ánh đèn dầu leo lét sáng xuyên đêm, hắt từ song cửa sổ nhỏ không bao giờ đóng thứ hy vọng lạ lùng. Mẹ cô đã vịn vào thứ hy vọng đó mà vượt quãng đường xa, mang cô chạy đến. Sau tròng kính trắng, ánh mắt ấy thật hiền từ.
kèo nhà cái đức-Cô lờ mờ thấy mình cố nhấc tấm thân rã rời lên, nhưng không được. Tai cô âm vang tiếng xe lam nổ phành phành. Đường lên phía hồ Trị An ban đêm lổm ngổm đá, tuyền một màu đen, không một bóng điện. Bóng đèn của chiếc xe nảy tưng theo từng đợt xốc bánh. Hai bên đường, dãy rừng tràm với những tán lá rậm rạp buôn chuyện xào xạc. Cả thân người chỉ còn da bọc xương của cô nảy lên theo từng nhịp nhấp nhô của chuyến xe cà tàng đang cố chạy hết tốc lực theo lời khóc than của mẹ. Tâm chỉ biết mình còn sống khi người thầy thuốc ấy cố lật mi mắt cô lên xem, mở khuôn miệng mím chặt, nắn những ngón tay chỉ còn xương. Đó là một ông già râu tóc đã điểm sương. Khuôn mặt điềm đạm dưới ánh đèn dầu leo lét sáng xuyên đêm, hắt từ song cửa sổ nhỏ không bao giờ đóng thứ hy vọng lạ lùng. Mẹ cô đã vịn vào thứ hy vọng đó mà vượt quãng đường xa, mang cô chạy đến. Sau tròng kính trắng, ánh mắt ấy thật hiền từ.