₫đăng nhập tha bet
đăng nhập tha bet-Ngày đầu tiên long nhong trốn má đi ăn cơm tấm, tôi ghé quán của bà già cuối đường. Bà ngang tuổi bà nội tôi, nghe má tôi gọi bà là “bà bác”, không rõ bà thứ mấy hay tên gì. Không gian quán của “bà bác” là cái vỉa hè trước nhà. Năm bảy người quây quần quanh cái tủ kiếng đặt trên chiếc bàn lớn. “Bà bác” không làm thịt sườn cọng hay cốt lết, mà làm thịt khoanh nửa nạc nửa mỡ. Đối với tôi, sự kỳ bí ở quán này là đem về ăn thì dở, nhất là không ăn bằng cái dĩa có hình hai con cá chép màu xanh tại quán. Hoặc có lẽ, do tuổi nhỏ chúng tôi thường hay huyễn tưởng và ám muội như vậy.
đăng nhập tha bet-Ngày đầu tiên long nhong trốn má đi ăn cơm tấm, tôi ghé quán của bà già cuối đường. Bà ngang tuổi bà nội tôi, nghe má tôi gọi bà là “bà bác”, không rõ bà thứ mấy hay tên gì. Không gian quán của “bà bác” là cái vỉa hè trước nhà. Năm bảy người quây quần quanh cái tủ kiếng đặt trên chiếc bàn lớn. “Bà bác” không làm thịt sườn cọng hay cốt lết, mà làm thịt khoanh nửa nạc nửa mỡ. Đối với tôi, sự kỳ bí ở quán này là đem về ăn thì dở, nhất là không ăn bằng cái dĩa có hình hai con cá chép màu xanh tại quán. Hoặc có lẽ, do tuổi nhỏ chúng tôi thường hay huyễn tưởng và ám muội như vậy.