₫tại red88
tại red88-Tôi vẫn nhớ, lần đó khi ngồi trên bờ kinh dưới bóng mát của những bụi tre, nhìn ra xa cuối cánh đồng nơi có những hàng cây bạch đàn xanh rì che khuất bóng mây tôi vẫn nghĩ nơi đó là chân trời và quyết tâm đi tìm cho bằng được chân trời, tôi đã men theo bờ kinh giữa buổi trưa đầy nắng cứ thế mà đi, đi mãi, với một đứa trẻ con như tôi thì việc băng qua một cánh đồng rộng như vậy giữa trưa là một điều hết sức vất vả, nhưng tôi vẫn cố đi tìm cho bằng được chân trời ấy, càng đi càng thấy bầu trời vẫn cao như nơi mình ngồi lúc ban đầu, khi ngoái nhìn lại thì đã thấy rất xa, lúc đó tôi vừa đói bụng vừa khát nước chỉ muốn ngồi luôn ở tại nơi đó, nhưng nghĩ lại nếu đến chiều tối mà tôi không kịp có mặt ở nhà thì cả nhà tôi sẽ tá hoả đi tìm, và lúc đó cái mông tôi sẽ thảm hại như thế nào với mẹ tôi thì các bạn biết rồi đó. Với những suy nghĩ rất sâu sắc đó của một đứa trẻ con thì dù sống dù chết tôi cũng phải lặn lội về tới nhà cho bằng được trước khi trời tối, ôi “đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt”, đi được một đoạn tôi mệt quá lại ngồi ạch ra bờ kinh nghỉ mệt, phải nghỉ ba hồi bảy chập như vậy tôi mới mò về được tới nhà với kết quả là hai chân mỏi nhừ mà vẫn không thấy được chân trời.
tại red88-Tôi vẫn nhớ, lần đó khi ngồi trên bờ kinh dưới bóng mát của những bụi tre, nhìn ra xa cuối cánh đồng nơi có những hàng cây bạch đàn xanh rì che khuất bóng mây tôi vẫn nghĩ nơi đó là chân trời và quyết tâm đi tìm cho bằng được chân trời, tôi đã men theo bờ kinh giữa buổi trưa đầy nắng cứ thế mà đi, đi mãi, với một đứa trẻ con như tôi thì việc băng qua một cánh đồng rộng như vậy giữa trưa là một điều hết sức vất vả, nhưng tôi vẫn cố đi tìm cho bằng được chân trời ấy, càng đi càng thấy bầu trời vẫn cao như nơi mình ngồi lúc ban đầu, khi ngoái nhìn lại thì đã thấy rất xa, lúc đó tôi vừa đói bụng vừa khát nước chỉ muốn ngồi luôn ở tại nơi đó, nhưng nghĩ lại nếu đến chiều tối mà tôi không kịp có mặt ở nhà thì cả nhà tôi sẽ tá hoả đi tìm, và lúc đó cái mông tôi sẽ thảm hại như thế nào với mẹ tôi thì các bạn biết rồi đó. Với những suy nghĩ rất sâu sắc đó của một đứa trẻ con thì dù sống dù chết tôi cũng phải lặn lội về tới nhà cho bằng được trước khi trời tối, ôi “đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt”, đi được một đoạn tôi mệt quá lại ngồi ạch ra bờ kinh nghỉ mệt, phải nghỉ ba hồi bảy chập như vậy tôi mới mò về được tới nhà với kết quả là hai chân mỏi nhừ mà vẫn không thấy được chân trời.