₫alo789
alo789-Tôi biết anh Chí như cây cỏ ấu bám lăn lóc trong đất quê. Xù xì chát nắng mà tình nghĩa đủ đầy. Anh coi bà Buộm như mẹ đẻ. Bảy đứa con anh một tay bà bồng bế, chăm bẵm. Bà không chồng, không con nhưng tham việc. Ngày còn ở quê tôi vẫn nghe người làng bảo: “Thật trời đày bà Buộm”. Cái nghề bà đeo đẳng suốt cuộc đời là đi hót cứt trâu. Cứt trâu để bón cho năm thước đất phần trăm. Cứt trâu để bán cho hàng xóm làm phân bón ruộng. Chuyện đời bà Buộm làm bọn con nít chúng tôi khiếp vía. Lúc trẻ bà thường xuyên ngược chợ Bờ - suối Rút buôn bán. Một đận thật lâu không thấy bà về làng, có tin bà chết đuối trên Thác Bờ. Rồi lại có tin bà lấy chồng người Mán tận Hòa Bình nhưng không phải tình yêu mà bị ép buộc. Bà tìm cách trốn về, rừng thiêng nước độc thế nào thành ra ngớ ngẩn. Chuyện bà Buộm một dạo là sự kiện làm chấn động làng tôi. Nó cứ mù mịt, hồng hoang. Tối đến đi ngủ ai ai cũng kể chuyện bà Buộm, tôi lạnh cả sống lưng. Hai anh em tôi nằm cái ổ rơm trong bếp, bao giờ tôi cũng đòi nằm trong. Ngày bà về làng, tôi chẳng thấy bà có vẻ gì ngẩn ngơ, nhưng tiều tụy, tơi tả, đầu trọc lóc. Bà sống lặng lẽ trong túp lều ở góc vườn chuối, tính nết ngày càng quàu quạu. Bà hót phân kiếm ăn. Đống phân đầy tú hụ ngay cạnh lều ở xó vườn chuối tối đen, rậm xùm xòa. Đêm đêm ếch nhái dưới rệ ao nghiến răng não nề, đom đóm vỡ tổ phóng cái ánh sáng ma quái quanh đống phân trâu. Cũng từ đấy đẻ ra bao nhiêu chuyện kinh dị.
alo789-Tôi biết anh Chí như cây cỏ ấu bám lăn lóc trong đất quê. Xù xì chát nắng mà tình nghĩa đủ đầy. Anh coi bà Buộm như mẹ đẻ. Bảy đứa con anh một tay bà bồng bế, chăm bẵm. Bà không chồng, không con nhưng tham việc. Ngày còn ở quê tôi vẫn nghe người làng bảo: “Thật trời đày bà Buộm”. Cái nghề bà đeo đẳng suốt cuộc đời là đi hót cứt trâu. Cứt trâu để bón cho năm thước đất phần trăm. Cứt trâu để bán cho hàng xóm làm phân bón ruộng. Chuyện đời bà Buộm làm bọn con nít chúng tôi khiếp vía. Lúc trẻ bà thường xuyên ngược chợ Bờ - suối Rút buôn bán. Một đận thật lâu không thấy bà về làng, có tin bà chết đuối trên Thác Bờ. Rồi lại có tin bà lấy chồng người Mán tận Hòa Bình nhưng không phải tình yêu mà bị ép buộc. Bà tìm cách trốn về, rừng thiêng nước độc thế nào thành ra ngớ ngẩn. Chuyện bà Buộm một dạo là sự kiện làm chấn động làng tôi. Nó cứ mù mịt, hồng hoang. Tối đến đi ngủ ai ai cũng kể chuyện bà Buộm, tôi lạnh cả sống lưng. Hai anh em tôi nằm cái ổ rơm trong bếp, bao giờ tôi cũng đòi nằm trong. Ngày bà về làng, tôi chẳng thấy bà có vẻ gì ngẩn ngơ, nhưng tiều tụy, tơi tả, đầu trọc lóc. Bà sống lặng lẽ trong túp lều ở góc vườn chuối, tính nết ngày càng quàu quạu. Bà hót phân kiếm ăn. Đống phân đầy tú hụ ngay cạnh lều ở xó vườn chuối tối đen, rậm xùm xòa. Đêm đêm ếch nhái dưới rệ ao nghiến răng não nề, đom đóm vỡ tổ phóng cái ánh sáng ma quái quanh đống phân trâu. Cũng từ đấy đẻ ra bao nhiêu chuyện kinh dị.