$995
Cung cấp các dịch vụ và sản phẩm chất lượng của lixi888.one. Tận hưởng chất lượng và sự hài lòng từ lixi888.one.Chỉ nghe nói người ta bỏ quê, chứ quê có bỏ ai bao giờ đâu. Đúng thật là thế, trưởng thành ai rồi cũng phải xa quê lập nghiệp, ai cũng có gia đình riêng, những bữa cơm không còn đong đầy như xưa nữa, những đứa con 18, 20 tuổi phải rời xa vòng tay ba má đến những vùng đất mới. Thời gian cứ trôi, quay cuồng với công việc, những bữa cơm sum họp gia đình chỉ còn vài ba bữa, có khi đủ, có khi thiếu thành viên. Nhiều lúc nghĩ về ba má, chỉ thèm được như xưa, thời thơ ấu tuy nghèo khó đó nhưng mà cảm xúc mà nó đem lại giờ có tiền cũng không thể mua lại được. Nếu có thể, hay là về quê một chuyến, đã quá nhiều ồn ào thị phi cũng cần một chút thanh tịnh, bình yên trong lòng. Một cơn gió thu hiu hiu mang theo mùi lúa chín đủ đem bao ký ức tuổi thơ dữ dội ùa về, nhắm mắt lại, hít thật sâu, cảm giác thật là sảng khoái.️
Cung cấp các dịch vụ và sản phẩm chất lượng của lixi888.one. Tận hưởng chất lượng và sự hài lòng từ lixi888.one.Rồi nó quay qua nắm lấy vai tôi, cái giọng cứng rắn, cũng có chút gì đó cầu xin:️
Lễ khai ấn đền Trần từ xa xưa đã mang ý nghĩa nhân văn lớn lao là cầu cho "quốc thái, dân an", thiên hạ thái bình, thịnh trị; mọi nhà chung hưởng lộc ấn "tích phúc vô cương" của đền Trần; mọi người bước vào năm mới mạnh khỏe, lao động hăng say, học tập, công tác tốt… Chính vì vậy, năm nào cũng có hàng vạn người dân đổ về đền Trần để xin được một cánh ấn mang về.️
Ông già lê bước trên vỉa hè vắng lặng, cảm thấy mỗi bước chân sao nặng nề quá đỗi. Ông không phải người gốc thành phố này, điểm xa nhất ông có thể nhớ được là một cái lán dưới chân cầu, nơi có rất nhiều những mái chòi lụp xụp. Mẹ cũng chưa từng dẫn ông về quê vào những ngày tết, khi khung cảnh trở nên vắng lặng, ngay cả nhóm công nhân xa xứ cũng chỉ còn lác đác vài người. Dường như ai cũng có chỗ để trở về, trừ mẹ con họ. Một ngày kia, mẹ ông không quay lại chiếc lán nữa. Trong ký ức mơ hồ như làn sương, hình như ông đã từng tuyệt vọng lắm. Sau giải phóng, ông có đến một số lớp phổ cập, nhưng không rõ do đã quá tuổi, hay quá lo toan cơm áo mà học chẳng vào đầu mấy, may mắn là còn đọc được con chữ. Đời ông cứ thế trôi qua với đủ nghề mưu sinh, người đến rồi lại rời đi, đến khi chừng này tuổi, ông cũng chẳng có gì cho riêng mình, ngoài một khoản tiền dành dụm đã vơi bớt hơn nửa sau mùa dịch, vài món đồ dùng cá nhân cơ bản, và một chiếc xe bánh mì.️