...
...
...
...
...
...
...
...

suni city

$467

Cung cấp các dịch vụ và sản phẩm chất lượng của suni city. Tận hưởng chất lượng và sự hài lòng từ suni city.Thực ra, người La Hủ có nguồn gốc từ phương bắc nhưng do bị các tộc người có thế lực mạnh hơn chiếm đất, truy sát liên miên buộc họ phải lưu lạc về phương nam và phải lang bạt khắp cánh rừng này sang triền núi khác. Họ sinh tồn bằng hái lượm, đánh bẫy, săn bắt thú rừng hoặc tìm những vạt đất thoai thoải, họ dựng lều, lợp lá sống tạm bợ qua ngày để phát hoang gieo hạt trồng ngô, lúa nương. Tuy nhiên, khi lá trên nóc lều úa khô, rơi rụng họ sẽ phó mặc cho đất trời chăm sóc đám hạt giống dưới đất mới nảy mầm... mà đi tìm đất rừng khác để vừa canh tác tiếp vừa đề phòng săn đuổi. Chỉ đến khi họ nhẩm tính ngô sắn, lúa nương trên rẫy trước đây đã chín, họ sẽ quay về để thu hoạch. Cũng từ cách du cư, du canh theo mùa lá vàng úa trên mái lều rồi bỏ đi mà họ còn mang tên khác là người Xá lá vàng.️

Quantity
Add to wish list
Product description

Cung cấp các dịch vụ và sản phẩm chất lượng của suni city. Tận hưởng chất lượng và sự hài lòng từ suni city.Trong một chuyến phà cuối một chiều sắp tối sang bến phà Gò Công hai mươi năm trước, trên phà vài mươi xe gắn máy, xe đạp, người đi bộ tất cả chừng năm mươi người. Khi phà chậm chậm ra giữa dòng sông bỗng nhiên người người nhốn nháo vì có một người rơi xuống sông, tất cả mọi người ra phía sau phà nhìn một người đang vẫy tay, hụp hửi… Em kéo bàn phà tên Trung (sau là lái phà, cháu nội ông hen phế quản) tháo cái đồng hồ Titoni tự động trao cho người đứng bên, mặc vội áo phao phóng ùm xuống sông tiếp cận người bị nạn, những người trên phà hồi hộp theo dõi, lái phà quay vòng mũi phà chỗ người bị nạn. Ủa sao mà người bị nạn là nữ xua đuổi người vớt mình, còn la hét “tui không cần mấy người cứu”. Thì ra chị ta lao khỏi phà tự tử mà, ai đời tự tử nhảy sông mà biết lội thì làm sao mà chìm mà đuối nước. Hai ba người thả dây xuống, em Trung vòng dây qua người chị ta, ba bốn người cùng kéo chị lên. Lên phà chị tức tưởi khóc lóc, chửi rủa vì cứu chị. Trung bực bội tức tối, rồi day qua hỏi "hồi nãy tui gửi cái đồng hồ cho anh nào giữ hộ, cho tui xin lại". Hỏi hai ba lần không có ai thừa nhận, rồi phà cập bến, người người lũ lượt lên phà đi mất, mất luôn cái đồng hồ quý của người tốt bụng. Trung và ông lái phà kè chị nhảy phà suýt chết giao cho công an xã Bình Đông xử trí, liên hệ bàn giao cho gia đình... Mình hỏi sao hồi nãy không đưa đồng hồ cho anh cất dùm? Trung bảo lúc quýnh quá sợ đồng hồ bị thấm ướt trao đại cho người ta cất dùm cứu người. Ai dè họ tham quá mất đồng hồ mua hết một tháng lương. Ôi thế thái nhân tình!️

Tuy nhiên, điều này không khiến nam giáo viên nản lòng, vì anh cảm thấy mình có mối lương duyên với công việc giảng dạy, không chỉ dừng ở niềm hạnh phúc khi được đứng trên bục giảng mà "sau vài tuần đồng hành, tôi đã xây dựng được mối quan hệ thân thiết với học trò và các em cũng thi đạt điểm cao". Việc thấu hiểu, xem trọng câu chuyện của từng học sinh cũng chính là nền tảng cho triết lý giáo dục của anh Vỹ sau này.️

Thời ấy chủ yếu chèo ghe đi đường sông vì giao thông đường bộ chưa dễ dàng như bây giờ. Ông ngoại cưa cây mù u lớn trong vườn xẻ ra thành ván đóng cho má tôi chiếc ghe tam bản để thuận tiện trong việc đi bán đồ trong vườn nhà. Từ ngày có ghe má thôi không phải đi quá giang mấy ghe khác trong xóm mà ngược lại, má cho mấy nhà không có ghe đi quá giang lại. Dì Tư xóm trên, dì Bảy xóm dưới hẹn với má nước lớn khuya dọn đồ xuống ghe rồi chèo đi. Vườn nhà có gì bán đó, mấy chục dừa khô, vài buồng chuối, mấy chục xấp lá chuối tươi bó lại, mấy cần xé mận, mấy thúng cam mật. Má sắp xếp phần nhà mình gọn sau ghe rồi chèo ra nhà dì Tư chờ dì xếp mấy xề rau muống, mấy xề cải ngọt xuống ghe, rồi lại ghé nhà dì Bảy chất mấy bao bắp nếp, mấy bó bông súng. Xong phần xếp đồ, dì Bảy giành phần cầm chèo, dì Tư ngồi phía sau, má bơi đầu mũi ghe, tôi được ưu tiên ngồi sạp giữa.️

Related products