$675
Cung cấp các dịch vụ và sản phẩm chất lượng của 2024 11 19 789bet99. Tận hưởng chất lượng và sự hài lòng từ 2024 11 19 789bet99.Trẻ nhỏ thích thú khoe với cha tôi về những đòn bánh tét do chính tay mình gói️
Cung cấp các dịch vụ và sản phẩm chất lượng của 2024 11 19 789bet99. Tận hưởng chất lượng và sự hài lòng từ 2024 11 19 789bet99.Trưa qua, sau giờ thi tốt nghiệp THPT môn văn tại điểm thi Trường THPT Phong Phú, xã Phong Phú, H.Bình Chánh, TP.HCM, thấy TS Gia Hân không thể về nhà giữa trưa vì nhà quá xa, sinh viên tình nguyện Tiếp sức mùa thi đã mời bạn vào trong trường nghỉ ngơi và mua cơm cho bạn cùng ăn. Không chỉ vậy, các sinh viên tình nguyện cũng ôn bài toán cùng TS, nhắc nhở Gia Hân bình tĩnh, tự tin làm bài tốt.️
Bầu Đức lái xe dẫn đầu. Ông thuộc từng con đường, từng mảnh vườn nơi mới thu hoạch, đang thu hoạch, sắp thu hoạch; nơi vườn sầu riêng hơn 3 năm tuổi đầy nhựa sống hay cánh đồng chuối cắt vụ đầu tiên. Xe ông lao qua những con đập tràn, nước chảy xiết, dũng mãnh và tự tin. Nghe kể đã có lần vào mùa mưa nước lớn, trong khi tài xế ngập ngừng chưa dám đi thì một lãnh đạo trong Tập đoàn HAGL xung phong dẫn đường. Ai ngờ chiếc xe bị sập ngầm, chết đứng giữa dòng. Tất cả còn đang hốt hoảng chưa biết xử lý ra sao thì bầu Đức đã nhảy lên cầm lái, những người còn lại cũng xúm vào đẩy, đưa chiếc xe ra khỏi chỗ nguy hiểm. Khi kể cho tôi câu chuyện này, tài xế có thâm niên hơn chục năm của tập đoàn nói, đó không phải là lần duy nhất. “Bao nhiêu năm đi theo sếp trong các nông trường, em đã chứng kiến rất nhiều pha nguy hiểm, nhất là vào mùa mưa, phải đi qua những đập tràn, những đoạn suối nước dâng cao đến 70 - 80 cm, chảy xiết. Người khác chắc chắn sẽ kêu lính đi thử trước, nhưng sếp (bầu Đức) thì đi cái phăm. Ổng làm cái ào là qua. Tài xế bọn em, cũng phải nói thật là không có sếp thì chắc không dám đi vì sợ bị cuốn xuống suối. Nhưng mà sếp đi rồi thì phải theo thôi. Mà không hiểu sao sếp đi thì luôn được, người khác, kể cả bọn em là tài xế chuyên nghiệp, cũng không dám, hoặc đi là có chuyện. Ổng đi dữ lắm, mình theo không được đâu”.️
Phía trước mặt nhà chồng tôi là con đường chạy dọc theo mé sông, đi qua lộ là có một bến sông cũ, chiếc cầu để ghe cập bến giờ cỏ sông mọc kín mít. Tôi thường ra đó hóng gió mỗi chiều, rồi nghe chồng tôi kể chuyện hồi xưa ba má là thương hồ, trên chiếc ghe bầu lênh đênh trên sông nước. Đến năm chị hai tới tuổi đi học thì ba má mới lên bờ, rồi trụ lại cái thị trấn Phong Điền cho đến bây giờ. Thỉnh thoảng tôi lại thấy những chiếc ghe bầu chạy ngang qua, nói là chạy chứ nó cũng chậm chậm thôi, chậm như dòng nước lững lờ trôi, như cái cách sống không bon chen của người miền Tây. Chậm đủ để thấy những món người ta bày bán trên ghe, đủ thấy cái áo phơi đang bay trong gió hay những đứa trẻ đang hướng mắt lên bờ khao khát được tự do bay nhảy. ️