₫i888
i888-Từ nhỏ tôi đã hiểu rất rõ cái “Nghĩa tình miền Tây” qua những việc làm mà người quê tôi làm cho nhau như câu chuyện muôn thuở từ xa xưa đến nay “Mần dần công” – một nét đẹp, nét đặc trưng mà chắc có lẽ không nơi nào có được. Chỉ cần trong xóm có việc gì cần giúp đỡ thì người người, nhà nhà lại xúm lại, người thì phụ cái này, người thì phụ cái kia, mỗi người một chút ấy vậy mà lại rất đong đầy yêu thương. Có lần nhà bác Năm tôi trong trận mưa lũ nhà đã bị cuốn trôi tất cả, nhưng chính cái nghĩa tình nơi đây mà mỗi người phụ một tay, người thì gom cây dựng vách, người thì kiếm lá lợp nhà, mọi người cùng nhau làm mấy ngày rồi cũng xong. Làm thì có cực đó, nhìn từng giọt mồ hôi rơi trên khuôn mặt của mọi người mà tôi càng thương những con người quê tôi, họ mệt nhưng lúc nào cũng vui vẻ. Họ không ai kể công gì cả cũng chẳng nhận lấy một cắc nào. Họ chỉ cần cái bữa cơm ngồi bên nhau với nồi cháo cá nóng hổi, húp một miếng mà ấm hết cả lòng, như vậy là đã đủ lắm rồi. Bởi người quê tôi giúp đỡ nhau là sự giúp đỡ lâu dài, có qua có lại mới trọn “Cái nghĩa anh em”. Hôm nay mình giúp, ngày mai mình cần thì sẽ có người giúp lại, giống như một quy luật tự nhiên cứ xoay vòng vậy đó, không bao giờ có điểm kết thúc.
i888-Từ nhỏ tôi đã hiểu rất rõ cái “Nghĩa tình miền Tây” qua những việc làm mà người quê tôi làm cho nhau như câu chuyện muôn thuở từ xa xưa đến nay “Mần dần công” – một nét đẹp, nét đặc trưng mà chắc có lẽ không nơi nào có được. Chỉ cần trong xóm có việc gì cần giúp đỡ thì người người, nhà nhà lại xúm lại, người thì phụ cái này, người thì phụ cái kia, mỗi người một chút ấy vậy mà lại rất đong đầy yêu thương. Có lần nhà bác Năm tôi trong trận mưa lũ nhà đã bị cuốn trôi tất cả, nhưng chính cái nghĩa tình nơi đây mà mỗi người phụ một tay, người thì gom cây dựng vách, người thì kiếm lá lợp nhà, mọi người cùng nhau làm mấy ngày rồi cũng xong. Làm thì có cực đó, nhìn từng giọt mồ hôi rơi trên khuôn mặt của mọi người mà tôi càng thương những con người quê tôi, họ mệt nhưng lúc nào cũng vui vẻ. Họ không ai kể công gì cả cũng chẳng nhận lấy một cắc nào. Họ chỉ cần cái bữa cơm ngồi bên nhau với nồi cháo cá nóng hổi, húp một miếng mà ấm hết cả lòng, như vậy là đã đủ lắm rồi. Bởi người quê tôi giúp đỡ nhau là sự giúp đỡ lâu dài, có qua có lại mới trọn “Cái nghĩa anh em”. Hôm nay mình giúp, ngày mai mình cần thì sẽ có người giúp lại, giống như một quy luật tự nhiên cứ xoay vòng vậy đó, không bao giờ có điểm kết thúc.