₫socolive 80
socolive 80-Những âm thanh mơ hồ, lạc lõng làm con chới với tỉnh thức. Buổi dạo chơi ký ức kết thúc đột ngột, phũ phàng. Những người tạo âm thanh ấy không hề cố ý. Chẳng ai muốn đến đây để làm kẻ vô tình đưa người khác ra khỏi những giấc ngủ, những cơn mơ dù chỉ là những giấc ngủ nặng nề, những mộng mị mệt mỏi. Con nhìn sang, ba chắc chắn là không ngủ, chỉ đang khép hờ đôi mắt để lang thang trong giấc "chập chờn không quê". Tiếng chim ngoài kia cứ khắc khoải một nỗi niềm. Giờ này chắc tâm trí ba đang trôi về với chiếc xuồng trên bến nước. Ba với nó vừa từ ngoài đồng về. Ba vừa xách mớ đồ đạc lỉnh kỉnh vừa "hăm" đứa được giao "trọng trách" vắt mồi nhử tép: "Bữa nay lại đếm dư! Giao vắt một trăm cục mồi đặt lợp mà bữa dư bữa thiếu. Bữa sau mà còn vậy nữa là ba bắt ăn cục mồi dư luôn cho tởn!". Mẹ ngồi vo gạo trên sàn nước phụ họa: “Con gái ông cứ quên trước quên sau, đi học về cả buổi rồi hỏi: “Mẹ ơi, con ăn cơm chưa?””. Ba lắc đầu, cười. Hôm sau, mồi vẫn vắt không đúng số... Cha con mình thèm lắm một ngày về. Về với miền quê hiền hòa bên bờ sông mẹ, để ba ra vườn hái mấy trái mít chín dậy mùi thơm, bắt mấy con cá dưới ao lên cho mẹ kịp buổi chợ sớm tinh sương, để ba vừa sửa cho thằng cháu ngoại cái xích đu chỗ cây khế bị đứt mất một dây vừa rủ rỉ kể nó nghe chuyện nhà mình hồi xưa nghèo mà mẹ và dì của nó vẫn ráng “bường” đi học...
socolive 80-Những âm thanh mơ hồ, lạc lõng làm con chới với tỉnh thức. Buổi dạo chơi ký ức kết thúc đột ngột, phũ phàng. Những người tạo âm thanh ấy không hề cố ý. Chẳng ai muốn đến đây để làm kẻ vô tình đưa người khác ra khỏi những giấc ngủ, những cơn mơ dù chỉ là những giấc ngủ nặng nề, những mộng mị mệt mỏi. Con nhìn sang, ba chắc chắn là không ngủ, chỉ đang khép hờ đôi mắt để lang thang trong giấc "chập chờn không quê". Tiếng chim ngoài kia cứ khắc khoải một nỗi niềm. Giờ này chắc tâm trí ba đang trôi về với chiếc xuồng trên bến nước. Ba với nó vừa từ ngoài đồng về. Ba vừa xách mớ đồ đạc lỉnh kỉnh vừa "hăm" đứa được giao "trọng trách" vắt mồi nhử tép: "Bữa nay lại đếm dư! Giao vắt một trăm cục mồi đặt lợp mà bữa dư bữa thiếu. Bữa sau mà còn vậy nữa là ba bắt ăn cục mồi dư luôn cho tởn!". Mẹ ngồi vo gạo trên sàn nước phụ họa: “Con gái ông cứ quên trước quên sau, đi học về cả buổi rồi hỏi: “Mẹ ơi, con ăn cơm chưa?””. Ba lắc đầu, cười. Hôm sau, mồi vẫn vắt không đúng số... Cha con mình thèm lắm một ngày về. Về với miền quê hiền hòa bên bờ sông mẹ, để ba ra vườn hái mấy trái mít chín dậy mùi thơm, bắt mấy con cá dưới ao lên cho mẹ kịp buổi chợ sớm tinh sương, để ba vừa sửa cho thằng cháu ngoại cái xích đu chỗ cây khế bị đứt mất một dây vừa rủ rỉ kể nó nghe chuyện nhà mình hồi xưa nghèo mà mẹ và dì của nó vẫn ráng “bường” đi học...