00929
00929
00929
00929
00929
00929
00929
00929

00929

₫00929

00929-Những năm tuổi thơ của tôi đơn điệu và cay đắng lắm. Mười hai tuổi tôi đã phải đặt cái bắp cày lên vai. Mũi cày nhọn trắng lạnh tởn da gà chỉ chực chọc vào gót chân. Mờ đất, trở dậy đặt đôi bàn chân trần lên mặt cỏ còn trắng nguốt sương đêm. Cái buốt hất ngược mười ngón chân đỏ rực run rẩy và cái lạnh kim châm xộc lên tận óc. Cho tới lúc cánh dơi lia trên mặt ruộng tôi vẫn còn sờ soạng ngoài đồng. Từ cày bừa thổ mộc tới làm cỏ bón phân… tôi phải làm tất. Làm như một lao động chính cho dù tôi vẫn chỉ là một lao động phụ. Công điểm bằng nửa người lớn. Đi làm cỏ lúa phải dàn hàng ngang, tôi thấp bé, lá lúa sắc như cật nứa cào ngang dọc khắp mặt, khắp cổ tôi. Nhưng cực hơn cả là phải nghe tất cả những chuyện tục tĩu ngoa ngoắt của mấy bà nạ dòng. Giữa thửa ruộng mênh mông, chân dầm trong bùn chẳng chạy đi đâu được, các bà cũng coi tôi không hơn gì cái cuốc cái xẻng dựng bên cạnh, thỉnh thoảng lại một bà tốc quần dạng háng đái tồ tồ xuống mặt ruộng. Nước đái sủi bọt loang ra cả chỗ tay tôi đang vơ cỏ. Tôi cắm mặt rủa thầm. Và rồi hôm sau, tháng sau, năm sau tôi vẫn phải chứng kiến lại, phải ngoi ngóp sống. Vậy mà lúc xa quê, tất cả lại trở thành nỗi đau đáu nhớ thương quê.

Quantity
Add to wish list
Product description

00929-Những năm tuổi thơ của tôi đơn điệu và cay đắng lắm. Mười hai tuổi tôi đã phải đặt cái bắp cày lên vai. Mũi cày nhọn trắng lạnh tởn da gà chỉ chực chọc vào gót chân. Mờ đất, trở dậy đặt đôi bàn chân trần lên mặt cỏ còn trắng nguốt sương đêm. Cái buốt hất ngược mười ngón chân đỏ rực run rẩy và cái lạnh kim châm xộc lên tận óc. Cho tới lúc cánh dơi lia trên mặt ruộng tôi vẫn còn sờ soạng ngoài đồng. Từ cày bừa thổ mộc tới làm cỏ bón phân… tôi phải làm tất. Làm như một lao động chính cho dù tôi vẫn chỉ là một lao động phụ. Công điểm bằng nửa người lớn. Đi làm cỏ lúa phải dàn hàng ngang, tôi thấp bé, lá lúa sắc như cật nứa cào ngang dọc khắp mặt, khắp cổ tôi. Nhưng cực hơn cả là phải nghe tất cả những chuyện tục tĩu ngoa ngoắt của mấy bà nạ dòng. Giữa thửa ruộng mênh mông, chân dầm trong bùn chẳng chạy đi đâu được, các bà cũng coi tôi không hơn gì cái cuốc cái xẻng dựng bên cạnh, thỉnh thoảng lại một bà tốc quần dạng háng đái tồ tồ xuống mặt ruộng. Nước đái sủi bọt loang ra cả chỗ tay tôi đang vơ cỏ. Tôi cắm mặt rủa thầm. Và rồi hôm sau, tháng sau, năm sau tôi vẫn phải chứng kiến lại, phải ngoi ngóp sống. Vậy mà lúc xa quê, tất cả lại trở thành nỗi đau đáu nhớ thương quê.

Related products