₫vn123-1
vn123-1-Cái níu chân con người ta ở lại không chỉ là cảnh vật mộc mạc mà còn là tấm lòng dung dị của người quê nơi đây. Lúc đó, tía mới vô Nam lập nghiệp hổng có quen biết ai, vậy mà chèn đét ơi, họ coi như gia đình, thấy thương là cưu mang, thầy quý là chia sẻ. Không có nhiều tiền bạc, nhưng lại san sẻ với nhau bữa ăn, con cá, bó rau trong vườn. Nghĩ mà ngộ, có gì cũng mang cho mà cho như “trút hết cả ruột gan” vậy. Hỏi sao mà tía hổng thương, hổng mến cho được.
vn123-1-Cái níu chân con người ta ở lại không chỉ là cảnh vật mộc mạc mà còn là tấm lòng dung dị của người quê nơi đây. Lúc đó, tía mới vô Nam lập nghiệp hổng có quen biết ai, vậy mà chèn đét ơi, họ coi như gia đình, thấy thương là cưu mang, thầy quý là chia sẻ. Không có nhiều tiền bạc, nhưng lại san sẻ với nhau bữa ăn, con cá, bó rau trong vườn. Nghĩ mà ngộ, có gì cũng mang cho mà cho như “trút hết cả ruột gan” vậy. Hỏi sao mà tía hổng thương, hổng mến cho được.