₫bitly vipcode
bitly vipcode-Không biết lão căn cứ vào đâu để có suy nghĩ ấy, hình như trải qua cảnh khốn khó, lão đã cảm nhận được một điều rất giản đơn: những người nghèo thường hay mặc cảm. Rốt cuộc, lão vẫn sợ người ta không còn chỗ ăn cơm. Cơm lão rẻ nhất thành phố, lại được khuyến mãi thêm ca trà đá miễn phí. Ai có tiền thì gửi, không có thì cứ thủng tha thủng thẳng, lão ghi ghi chép chép vào quyển sổ treo bên bàn nước, ngầm hiểu là sổ ghi nợ. Có khi, tình cờ nghe được mấy anh chàng sinh viên cần tiền đóng học phí mà cha mẹ chưa kịp gửi lên, người này cần tiền về quê, người kia mẹ già đang nằm viện, lão chẳng ngần ngừ, vuốt mấy đồng bạc lại cho thẳng, bảo họ cứ cầm về mà lo việc, khi nào có hẵng hay. Lão chả bao giờ nhắc, và cũng chả bao giờ đòi. Điều quan trọng nhất với lão là cứ mỗi trưa, lão lại được nghe cái âm thanh sôi động của những cư dân thu nhập thấp từ các nẻo đường tụ về, tề tựu đông vui. Lão chẳng bao giờ ship cơm đi bất cứ nơi đâu, dù người ta có đặt bao nhiêu đơn đi nữa.
bitly vipcode-Không biết lão căn cứ vào đâu để có suy nghĩ ấy, hình như trải qua cảnh khốn khó, lão đã cảm nhận được một điều rất giản đơn: những người nghèo thường hay mặc cảm. Rốt cuộc, lão vẫn sợ người ta không còn chỗ ăn cơm. Cơm lão rẻ nhất thành phố, lại được khuyến mãi thêm ca trà đá miễn phí. Ai có tiền thì gửi, không có thì cứ thủng tha thủng thẳng, lão ghi ghi chép chép vào quyển sổ treo bên bàn nước, ngầm hiểu là sổ ghi nợ. Có khi, tình cờ nghe được mấy anh chàng sinh viên cần tiền đóng học phí mà cha mẹ chưa kịp gửi lên, người này cần tiền về quê, người kia mẹ già đang nằm viện, lão chẳng ngần ngừ, vuốt mấy đồng bạc lại cho thẳng, bảo họ cứ cầm về mà lo việc, khi nào có hẵng hay. Lão chả bao giờ nhắc, và cũng chả bao giờ đòi. Điều quan trọng nhất với lão là cứ mỗi trưa, lão lại được nghe cái âm thanh sôi động của những cư dân thu nhập thấp từ các nẻo đường tụ về, tề tựu đông vui. Lão chẳng bao giờ ship cơm đi bất cứ nơi đâu, dù người ta có đặt bao nhiêu đơn đi nữa.