₫aog777
aog777-Nhưng cô bé Khmer tên Vui ấy là ngoại lệ. “Ở quê con toàn ngủ bụng đói”, là lời bộc bạch của nó khi được ăn bữa tối “thoải mái bới thêm cơm” đầu tiên ở nhà chị chủ. Vui hiền, ít nói, khi đi đứng hay nhìn xuống đất. Con bé rất ngoan, bảo ăn cơm trước để còn trông em, nó cũng ngại, không dám. Chưa từng tơ hào một món gì rơi rớt ở nhà chủ. Dặn cứ việc mở tủ lạnh ăn bánh ăn "da-ua" khi nào thèm, nó hầu như chưa bao giờ chủ động. Chị chủ cho nó mấy bộ quần áo đã mặc rồi, nó cũng xếp cất vô trong cái giỏ cũ: "Để dành tới tết mang về cho em của con mặc. Đồ còn mới quá chừng nè…".
aog777-Nhưng cô bé Khmer tên Vui ấy là ngoại lệ. “Ở quê con toàn ngủ bụng đói”, là lời bộc bạch của nó khi được ăn bữa tối “thoải mái bới thêm cơm” đầu tiên ở nhà chị chủ. Vui hiền, ít nói, khi đi đứng hay nhìn xuống đất. Con bé rất ngoan, bảo ăn cơm trước để còn trông em, nó cũng ngại, không dám. Chưa từng tơ hào một món gì rơi rớt ở nhà chủ. Dặn cứ việc mở tủ lạnh ăn bánh ăn "da-ua" khi nào thèm, nó hầu như chưa bao giờ chủ động. Chị chủ cho nó mấy bộ quần áo đã mặc rồi, nó cũng xếp cất vô trong cái giỏ cũ: "Để dành tới tết mang về cho em của con mặc. Đồ còn mới quá chừng nè…".