Ông Brand Cheng, Chủ tịch, Giám đốc điều hành Foxconn nhắc lại tại cuộc gặp vào tháng 1 năm ngoái, ông đã báo cáo Thủ tướng về việc đặt thêm nhà máy tại Việt Nam và nhà máy này đã sản xuất vào tháng 4 vừa qua. Đây là ví dụ cho thấy quyết tâm của Việt Nam trong phát triển kinh tế.
Vừa về đích, các thành viên khác trong gia đình đi theo cổ vũ ùa đến chúc mừng. Các cổ động viên khác cũng vỗ tay rần rần. "Đã lâu rồi hai cha con không có dịp chơi thể thao cùng nhau nên hôm nay cảm thấy rất vui và hạnh phúc. Cả nhà lại có thêm một kỷ niệm bên nhau thật đặc biệt", Hiền nói.
Dượng cười giòn tan, cháu thấy đó, nếu làm "kín cổng cao tường" che khuất thì sẽ "gần nhà xa ngõ", làm sao có cái không gian giao tiếp với hàng xóm một cách thoải mái như thế được. Bao nhiêu năm đã vậy, thôi thì cứ để vậy. Và bên chum trà, qua câu chuyện của hai người đàn ông miền Tây thuần hậu, tôi chợt nhận ra, với họ, cái bờ rào có thể là cái mốc để phân chia ranh giới giữa các gia đình với nhau. Tuy nhiên, chỉ phân chia chứ không hề ngăn cách. Cái bờ rào bằng hàng mai chấn thủy vẫn cứ tồn tại theo năm tháng. Dẫu mộc mạc, giản đơn nhưng lại mang ý nghĩa lớn lao khi thấm đượm tình quê và sự gắn kết cộng đồng. Cái bờ rào tạo cảm giác gần gũi, man mác ấy nằm uy nghiêm, trầm mặc với thời gian như là "chứng nhân" cho... ti tỉ cuộc hàn huyên chuyện trò của dượng với bà con lối xóm. Cũng cái bờ rào ấy đã chứng kiến tình nghĩa xóm làng thêm bền chặt khi cả... vạn lần trở thành nơi để những người dân quê miệt vườn này trao nhau những bát canh, con cá, mớ rau...
7 năm trước, ông Nghĩa quyết định nghỉ hưu sớm để toàn tâm chăm sóc cho Phước. Từ đó, ngoài đi học ở trường, Phước còn tham gia thêm nhiều CLB thể thao người khuyết tật, có nhiều bạn bè mới để trò chuyện. Ông nhớ rõ lời của nhiều người từng nói với vợ chồng ông rằng: "Những đứa trẻ mắc Hội chứng Down thì vô phương, nhưng ông khẳng định con chỉ thật sự vô phương khi không có sự đồng hành của ba mẹ".
Ông ngoại tôi là "dân chợ", phân biệt với những người sống trong bưng biền. Ông ngoại học nghề hớt tóc. Tuy thời ông ngoại không được ăn học, nhưng ông ngoại cũng đã hoàn thành một cuốn hồi ký. Cuốn hồi ký dày đặc lỗi chánh tả đó đã được tôi "hiệu đính". Tôi thương ông ngoại tôi bởi tánh hà tằn hà tiện, thích ăn cơm với cọng rau đắng mọc sau hè. Cũng thương ông ngoại đã nói cho tôi hiểu rất nhiều về vùng sông nước, về những con người "hồi đó". Tôi cũng thương ông ngoại, vì cái tình đối đãi của ông ngoại với "rể Bắc", là cha tôi! Còn bà ngoại tôi, gốc địa chủ, nhưng cực kỳ giỏi về buôn bán. Sau này bà ngoại tôi lên Sài Gòn là tiểu thương một thời ở vùng Chợ Lớn.
Từ khi trở về từ bệnh viện, dù chưa thực sự hồi phục sau khi nhiễm Covid-19, chị Lan vẫn hiếm khi có mặt ở nhà. Xuất viện được 2 ngày, chị quyết định tiếp tục các hoạt động từ thiện mà trước đó chồng còn dang dở. Chị Lan mua gạo, phát cơm, tặng rau, đồ dùng cần thiết… cho người khó khăn.
8.48GB
Xem2.82B
Xem366.13MB
Xem95.64MB
Xem4.37GB
Xem333.83MB
Xem35.8342.65MB
Xem1.31GB
XemQuét mã để cài đặt
u19 vietnam vs u19 thailand khám phá nhiều hơn
Bình luận của người dùngXem thêm
413lịch c1 châu âu
2025-02-17 21:56:01 honda africa twin
196the slots club
2025-02-17 21:56:01 game mu88
233tỉ số đá banh hôm nay
2025-02-17 21:56:01 Khuyến nghị
700Pq889
2025-02-17 21:56:01 Khuyến nghị