₫00919
00919-Nghe ông bà nội kể bằng chất giọng buồn buồn, bị vì ông bà nội bây giờ quanh quẩn cũng chỉ nhà trước ra tới nhà sau, già cả rồi có còn đi đứng gì nữa, mấy ông bạn già ngày xưa cũng lần lượt đứt bóng. Bà nội cũng vậy, anh chị em thì rày đây mai đó, có mấy khi mà sum họp đủ đầy. Rồi tự nhiên tôi thấy thương, thương đến lạ, người đã có công lập làng dựng nước, thương người đã giữ cái đất miền Tây tránh khỏi tay bọn giặc hung ác. Tôi nhìn theo mắt nội, nội đang têm lại miếng trầu trên tay, trong đầu tôi cứ nghĩ ngợi đủ điều.
00919-Nghe ông bà nội kể bằng chất giọng buồn buồn, bị vì ông bà nội bây giờ quanh quẩn cũng chỉ nhà trước ra tới nhà sau, già cả rồi có còn đi đứng gì nữa, mấy ông bạn già ngày xưa cũng lần lượt đứt bóng. Bà nội cũng vậy, anh chị em thì rày đây mai đó, có mấy khi mà sum họp đủ đầy. Rồi tự nhiên tôi thấy thương, thương đến lạ, người đã có công lập làng dựng nước, thương người đã giữ cái đất miền Tây tránh khỏi tay bọn giặc hung ác. Tôi nhìn theo mắt nội, nội đang têm lại miếng trầu trên tay, trong đầu tôi cứ nghĩ ngợi đủ điều.