₫3 vận động viên bóng chuyền quảng bình
3 vận động viên bóng chuyền quảng bình-Trong một chuyến phà cuối một chiều sắp tối sang bến phà Gò Công hai mươi năm trước, trên phà vài mươi xe gắn máy, xe đạp, người đi bộ tất cả chừng năm mươi người. Khi phà chậm chậm ra giữa dòng sông bỗng nhiên người người nhốn nháo vì có một người rơi xuống sông, tất cả mọi người ra phía sau phà nhìn một người đang vẫy tay, hụp hửi… Em kéo bàn phà tên Trung (sau là lái phà, cháu nội ông hen phế quản) tháo cái đồng hồ Titoni tự động trao cho người đứng bên, mặc vội áo phao phóng ùm xuống sông tiếp cận người bị nạn, những người trên phà hồi hộp theo dõi, lái phà quay vòng mũi phà chỗ người bị nạn. Ủa sao mà người bị nạn là nữ xua đuổi người vớt mình, còn la hét “tui không cần mấy người cứu”. Thì ra chị ta lao khỏi phà tự tử mà, ai đời tự tử nhảy sông mà biết lội thì làm sao mà chìm mà đuối nước. Hai ba người thả dây xuống, em Trung vòng dây qua người chị ta, ba bốn người cùng kéo chị lên. Lên phà chị tức tưởi khóc lóc, chửi rủa vì cứu chị. Trung bực bội tức tối, rồi day qua hỏi "hồi nãy tui gửi cái đồng hồ cho anh nào giữ hộ, cho tui xin lại". Hỏi hai ba lần không có ai thừa nhận, rồi phà cập bến, người người lũ lượt lên phà đi mất, mất luôn cái đồng hồ quý của người tốt bụng. Trung và ông lái phà kè chị nhảy phà suýt chết giao cho công an xã Bình Đông xử trí, liên hệ bàn giao cho gia đình... Mình hỏi sao hồi nãy không đưa đồng hồ cho anh cất dùm? Trung bảo lúc quýnh quá sợ đồng hồ bị thấm ướt trao đại cho người ta cất dùm cứu người. Ai dè họ tham quá mất đồng hồ mua hết một tháng lương. Ôi thế thái nhân tình!
3 vận động viên bóng chuyền quảng bình-Trong một chuyến phà cuối một chiều sắp tối sang bến phà Gò Công hai mươi năm trước, trên phà vài mươi xe gắn máy, xe đạp, người đi bộ tất cả chừng năm mươi người. Khi phà chậm chậm ra giữa dòng sông bỗng nhiên người người nhốn nháo vì có một người rơi xuống sông, tất cả mọi người ra phía sau phà nhìn một người đang vẫy tay, hụp hửi… Em kéo bàn phà tên Trung (sau là lái phà, cháu nội ông hen phế quản) tháo cái đồng hồ Titoni tự động trao cho người đứng bên, mặc vội áo phao phóng ùm xuống sông tiếp cận người bị nạn, những người trên phà hồi hộp theo dõi, lái phà quay vòng mũi phà chỗ người bị nạn. Ủa sao mà người bị nạn là nữ xua đuổi người vớt mình, còn la hét “tui không cần mấy người cứu”. Thì ra chị ta lao khỏi phà tự tử mà, ai đời tự tử nhảy sông mà biết lội thì làm sao mà chìm mà đuối nước. Hai ba người thả dây xuống, em Trung vòng dây qua người chị ta, ba bốn người cùng kéo chị lên. Lên phà chị tức tưởi khóc lóc, chửi rủa vì cứu chị. Trung bực bội tức tối, rồi day qua hỏi "hồi nãy tui gửi cái đồng hồ cho anh nào giữ hộ, cho tui xin lại". Hỏi hai ba lần không có ai thừa nhận, rồi phà cập bến, người người lũ lượt lên phà đi mất, mất luôn cái đồng hồ quý của người tốt bụng. Trung và ông lái phà kè chị nhảy phà suýt chết giao cho công an xã Bình Đông xử trí, liên hệ bàn giao cho gia đình... Mình hỏi sao hồi nãy không đưa đồng hồ cho anh cất dùm? Trung bảo lúc quýnh quá sợ đồng hồ bị thấm ướt trao đại cho người ta cất dùm cứu người. Ai dè họ tham quá mất đồng hồ mua hết một tháng lương. Ôi thế thái nhân tình!