₫tịch số đề con mèo
tịch số đề con mèo-Tiếng - biển - xanh là sự nối tiếp các quãng 5 và 4 đúng nghe vô cùng "Bắc". Đây là một điều tôi cho là rất thú vị. Tôi chợt nhớ có một đạo diễn nói với tôi rằng: “Thanh để ý những giai điệu của Trịnh Công Sơn đi! Nó rất Huế không phải vì thang âm, mà là vì ngữ điệu khi hát lên, nghe nó như người Huế đang nói”. Và đúng như thế, nhạc Dương Thụ cũng vậy, cái chất Bắc nó nằm ở ngữ điệu ca từ, chứ không hẳn chỉ là thang âm. Thế mới biết không cần phải bê nguyên ngũ cung vào thì mới “vùng miền”. Nhất là nếu không đủ kiến thức, sẽ vô tình nghe thành "Chinese" hay một dân tộc châu Á nào khác cũng là chuyện dễ hiểu. Trào lưu này thật đáng ngại mà nếu có dịp, tôi sẽ nói sâu. Hãy xem người Nhật làm pop, jazz và classic đi, họ không "địa phương" một cách ấu trĩ, mà luôn hòa nhập dòng chảy của thế giới rất chuẩn mực, ngang ngửa, không hề lép vế. Nhưng chất Nhật vẫn ẩn hiện đâu đó một cách tự nhiên.
tịch số đề con mèo-Tiếng - biển - xanh là sự nối tiếp các quãng 5 và 4 đúng nghe vô cùng "Bắc". Đây là một điều tôi cho là rất thú vị. Tôi chợt nhớ có một đạo diễn nói với tôi rằng: “Thanh để ý những giai điệu của Trịnh Công Sơn đi! Nó rất Huế không phải vì thang âm, mà là vì ngữ điệu khi hát lên, nghe nó như người Huế đang nói”. Và đúng như thế, nhạc Dương Thụ cũng vậy, cái chất Bắc nó nằm ở ngữ điệu ca từ, chứ không hẳn chỉ là thang âm. Thế mới biết không cần phải bê nguyên ngũ cung vào thì mới “vùng miền”. Nhất là nếu không đủ kiến thức, sẽ vô tình nghe thành "Chinese" hay một dân tộc châu Á nào khác cũng là chuyện dễ hiểu. Trào lưu này thật đáng ngại mà nếu có dịp, tôi sẽ nói sâu. Hãy xem người Nhật làm pop, jazz và classic đi, họ không "địa phương" một cách ấu trĩ, mà luôn hòa nhập dòng chảy của thế giới rất chuẩn mực, ngang ngửa, không hề lép vế. Nhưng chất Nhật vẫn ẩn hiện đâu đó một cách tự nhiên.