₫w365
w365-Mẹ tôi xách dầu xách gạo lên Chợ Lách trọ học từ Đệ thất (bằng lớp 6 bây giờ), hễ về nhà là thức nói chuyện với ông Ngoại tới đêm. Trong nhà, "ổng thương con Chân lắm", vì tính tình lành hiền, siêng năng, lại được cái chịu học, và học giỏi có tiếng. Cái “tiếng” vang hẳn… mấy cánh đồng, ngày xưa mưu cầu con chữ cơ cực lắm, nhớ mẹ kể mấy lần đi học về chạy sấp ngửa qua mấy bờ ruộng mồ mả sợ ma gần chết, chân thấp chân cao mà chạy, có khi té lả hết cả 2 đầu gối, chưa kể bàn chân giao chỉ của mẹ tôi, cũng là xòe ra bấm ruộng bùn mà đi. Đời ông Ngoại không biết cái chữ, nên đứa nào chịu học, nghèo khổ cỡ nào cũng phải cho theo.
w365-Mẹ tôi xách dầu xách gạo lên Chợ Lách trọ học từ Đệ thất (bằng lớp 6 bây giờ), hễ về nhà là thức nói chuyện với ông Ngoại tới đêm. Trong nhà, "ổng thương con Chân lắm", vì tính tình lành hiền, siêng năng, lại được cái chịu học, và học giỏi có tiếng. Cái “tiếng” vang hẳn… mấy cánh đồng, ngày xưa mưu cầu con chữ cơ cực lắm, nhớ mẹ kể mấy lần đi học về chạy sấp ngửa qua mấy bờ ruộng mồ mả sợ ma gần chết, chân thấp chân cao mà chạy, có khi té lả hết cả 2 đầu gối, chưa kể bàn chân giao chỉ của mẹ tôi, cũng là xòe ra bấm ruộng bùn mà đi. Đời ông Ngoại không biết cái chữ, nên đứa nào chịu học, nghèo khổ cỡ nào cũng phải cho theo.