Trong đó, ở hạng mục bài viết ký sự, phóng sự, ghi chép có: 1 giải nhất: trị giá 30.000.000 đồng; 2 giải nhì: mỗi giải trị giá 15.000.000 đồng; 3 giải ba: mỗi giải trị giá 10.000.000 đồng; 5 giải khuyến khích: mỗi giải trị giá 3.000.000 đồng.
Nhiều năm trôi qua, tôi thèm loại bánh này lắm, hỏi khắp nơi thì mới biết tên nó là bánh Dứa, nhưng khi tìm chỗ bán thì chẳng thấy đâu. Phần nữa, quê tôi không có nhiều người Khmer, người biết làm bánh Khmer truyền thống thì lại càng hiếm. Tôi ở Hậu Giang, nhưng được biết loại bánh này có mặt ở nơi nhiều người dân tộc sinh sống như Sóc Trăng, Trà Vinh hay Kiên Giang. Qua mấy năm học tập tại và làm việc ở Sài Gòn, những lúc đi ăn uống cùng bạn bè, tôi vẫn tranh thủ liếc mắt qua những hàng quán ăn vặt và không ngừng tìm kiếm, mong nhớ hương vị chiếc bánh giản dị mà thân quen ngày nào. Cơ may đến khi một lần tôi đi tác nghiệp ở xã Lương Nghĩa, huyện Long Mỹ, nơi có đông người Khmer nhất Hậu Giang, tôi tình cờ thấy các cô bán bánh này trước cổng chùa. Không thể bỏ qua cơ hội này, tất nhiên tôi mua một lần 10 cái để ăn cho no cái bụng và đã cái miệng, bù vào mấy năm dài đằng đẵng nhớ thương vị ngọt ấy.
Phía trước mặt nhà chồng tôi là con đường chạy dọc theo mé sông, đi qua lộ là có một bến sông cũ, chiếc cầu để ghe cập bến giờ cỏ sông mọc kín mít. Tôi thường ra đó hóng gió mỗi chiều, rồi nghe chồng tôi kể chuyện hồi xưa ba má là thương hồ, trên chiếc ghe bầu lênh đênh trên sông nước. Đến năm chị hai tới tuổi đi học thì ba má mới lên bờ, rồi trụ lại cái thị trấn Phong Điền cho đến bây giờ. Thỉnh thoảng tôi lại thấy những chiếc ghe bầu chạy ngang qua, nói là chạy chứ nó cũng chậm chậm thôi, chậm như dòng nước lững lờ trôi, như cái cách sống không bon chen của người miền Tây. Chậm đủ để thấy những món người ta bày bán trên ghe, đủ thấy cái áo phơi đang bay trong gió hay những đứa trẻ đang hướng mắt lên bờ khao khát được tự do bay nhảy.
Bà con một thân, một mình vừa chăm lo mẹ chồng vừa nuôi dạy hai con nhỏ, vất vả lắm. Dù bà có lương y tá của trạm xá xã và trợ cấp liệt sĩ của ông con thì nhà ta cũng vẫn phải vật vã lắm mới qua được cái thời ăn bo bo, ngủ ổ rơm của những năm bao cấp. Bà là người đảm đang, vén khéo. Ngoài nghề y, bà con còn làm thêm nghề đan, thêu nên cuộc sống của nhà ta cũng đỡ thiếu thốn. Ngoài Bắc, vào những tháng cuối năm, gió rét căm căm, chuyện mặc ấm quan trọng lắm. Đói dễ chết mà rét còn dễ chết hơn. Thế nên mùa hè có thể ở trần như Chử Đồng Tử chứ mùa đông, không ai không có một vài chiếc áo ấm. Những đứa trẻ con khác hồi ấy thường chỉ có một chiếc áo bông, mặc suốt mùa đông nhưng mẹ và bác thì vẫn có cả áo bông lẫn áo len cổ lọ để thay đổi. Bà con còn dùng len khác màu thêu chữ, chim, hoa lên ngực áo. Tranh, hoa bà thêu rất sinh động, ai cũng thích. Nhà giàu trên phố cũng tìm tới đặt hàng. Bà con phải làm việc vất vả lắm. Có những đêm, gà gáy sáng rồi, mẹ thức dậy, vẫn nhìn thấy ánh đèn dầu của bà. Bà ngồi thêu thâu đêm, sáng hôm sau lại đạp xe hơn hai chục cây số lên phố giao hàng. Chân tay bà toàn là nốt kim đâm với muỗi đốt.
Việc ngành thuế tăng cường hoãn xuất cảnh để thu hồi nợ thuế khiến nhiều người lo ngại. Trả lời Thanh Niên, bà P.H.C, từng làm quản lý một công ty xuất nhập khẩu, cho biết công ty nợ gần 2 triệu đồng tiền thuế nhập khẩu, khi bà ngưng làm quản lý tại đây không hề biết khoản nợ này. Công ty nay cũng đã ngưng hoạt động từ sau 2 năm dịch Covid-19.
Trước đó, VinFast VF 3 chỉ lộ diện thiết kế thông qua những hình ảnh chính thức do hãng xe Việt Nam công bố, chưa phải là những cái nhìn thực tế nhất. Bức ảnh được lan truyền mới đây cho thấy, mẫu xe này không khác biệt nhiều so với ảnh chụp ở studio.
6.19GB
Xem4.39B
Xem911.69MB
Xem95.64MB
Xem2.36GB
Xem231.84MB
Xem42.9938.94MB
Xem1.31GB
XemQuét mã để cài đặt
vb777 khám phá nhiều hơn
Bình luận của người dùngXem thêm
416Tra cứu ngăn chặn Cà Mau
2025-06-17 15:44:32 bắt đá gà mới nhất
483Sotheby's
2025-06-17 15:44:32 Messenger Viva88
889đánh con đề gì hôm nay
2025-06-17 15:44:32 Khuyến nghị
700ab77
2025-06-17 15:44:32 Khuyến nghị