₫kèo_nhà_cái_việt_nam indo_1120
kèo_nhà_cái_việt_nam indo_1120-Tôi cũng đã có dịp tìm hiểu về vùng đất đã làm nên bối cảnh cho Dòng sông thơ ấu trong những ngày dạy học nơi này. Đi xuồng dọc bờ sông, ghé qua Cù Lao Giêng, tôi đã có những trải nghiệm thú vị với những gì mình đọc từ tác phẩm. Từ xa bên này sông đã thấy gác chuông thánh đường xưa nhất miền Nam này vọt lên rặng cây xanh. Được xây dựng từ thời Pháp thuộc với những nét hoa văn chạm trổ công phu, tinh xảo, trần nhà thờ là mái hình vòm bán nguyệt cao vút nên lúc nào cũng cảm thấy thoáng mát. Nhiều giáo dân cho tôi biết, khi cha xứ giảng đạo, không cần micro mà những người đứng phía cuối nhà giảng vẫn nghe rõ ràng. Cách nhà thờ không xa là tu viện Phanxicô gồm ba dãy đối xứng hình chữ U với sân lớn ở giữa và chung quanh là những nơi dành cho việc tĩnh tâm và sinh hoạt. Liền kề là tu viện chúa Quan Phòng dành cho những nữ tu. Khi xưa, tu viện là nơi nuôi dưỡng những trẻ em mồ côi không nơi nương tựa. Trong tu viện khi xưa còn có một nhà bảo sanh. Và thật thú vị với tôi khi biết nhà văn Nguyễn Quang Sáng đã cất tiếng khóc chào đời tại nhà bảo sanh này!
kèo_nhà_cái_việt_nam indo_1120-Tôi cũng đã có dịp tìm hiểu về vùng đất đã làm nên bối cảnh cho Dòng sông thơ ấu trong những ngày dạy học nơi này. Đi xuồng dọc bờ sông, ghé qua Cù Lao Giêng, tôi đã có những trải nghiệm thú vị với những gì mình đọc từ tác phẩm. Từ xa bên này sông đã thấy gác chuông thánh đường xưa nhất miền Nam này vọt lên rặng cây xanh. Được xây dựng từ thời Pháp thuộc với những nét hoa văn chạm trổ công phu, tinh xảo, trần nhà thờ là mái hình vòm bán nguyệt cao vút nên lúc nào cũng cảm thấy thoáng mát. Nhiều giáo dân cho tôi biết, khi cha xứ giảng đạo, không cần micro mà những người đứng phía cuối nhà giảng vẫn nghe rõ ràng. Cách nhà thờ không xa là tu viện Phanxicô gồm ba dãy đối xứng hình chữ U với sân lớn ở giữa và chung quanh là những nơi dành cho việc tĩnh tâm và sinh hoạt. Liền kề là tu viện chúa Quan Phòng dành cho những nữ tu. Khi xưa, tu viện là nơi nuôi dưỡng những trẻ em mồ côi không nơi nương tựa. Trong tu viện khi xưa còn có một nhà bảo sanh. Và thật thú vị với tôi khi biết nhà văn Nguyễn Quang Sáng đã cất tiếng khóc chào đời tại nhà bảo sanh này!