$855
Cung cấp các dịch vụ và sản phẩm chất lượng của sv888 đăng nhập. Tận hưởng chất lượng và sự hài lòng từ sv888 đăng nhập. Chuyến xe sớm về Hà Nội đi qua cổng khu tập thể giáo viên, kéo còi inh ỏi. Phượng kéo chăn trùm kín đầu, nước mắt Phượng lại lăn dài. Tiếng còi xe thưa dần, rồi tắt hẳn. Có lẽ xe khách đã đi xa. Tiếng cười nói của học sinh đi sớm trực tuần kéo Phượng dậy, không cho phép cô vùi mặt vào chăn, Phượng dứt khoát hất tung nó ra, bắt đầu một ngày mới. Thầy Giang đi xách nước ở bể công cộng, cố tình để lại xô nước đầy ắp trước cửa phòng Phượng. Đằng xa, thằng Nên đang hớt hải đem cho Phượng nắm rau dớn, nó biết cô nó yêu vị chua giòn của thứ rau rừng này nên nó đã dạy sớm hái bên suối để kịp đem cho cô. Phượng vui vẻ đón nhận, vui vẻ như lúc Phượng múc những ca nước mát lành trong xô nước của thầy Giang để đánh răng rửa mặt. Buổi sớm nơi núi rừng, không khí mát mẻ, dễ chịu quá! Phượng hân hoan bước vào lớp bắt đầu tiết giảng của mình, trong lòng nhẹ nhõm đến lạ.️
Cung cấp các dịch vụ và sản phẩm chất lượng của sv888 đăng nhập. Tận hưởng chất lượng và sự hài lòng từ sv888 đăng nhập.Mùa gió chướng về, sóng biển xô đẩy nhau vào bờ mạnh hơn, hàng triệu con ốc viết cũng theo sóng biển dạt vào bờ cát dài, cả bờ biển kín mít loài ốc viết. Ốc viết có hình xoắn, dạng như cây viết, dài chừng ngón tay trỏ, phần đuôi ốc thon nhọn, nếu đi chân trần trên bãi biển đạp phải vỏ ốc thì rất đau, chân rớm máu. Hồi trước, ít ai mua bán loại ốc này, tới mùa gió chướng đến, nhà nào muốn ăn ốc thì mang giỏ xách ra bãi biển bắt mang về, mọi người đi một chút là vác ốc về không nổi, phải chở về bằng xe máy hoặc bằng xuồng. Ốc viết dạt vào bờ hàng năm, nhiều đến mức bà con gom vỏ ốc lại, làm cả con đường bằng vỏ ốc dài đến bảy cây số.️
Ngoài ra còn có những bức ảnh đứng đầu quốc gia như Mỹ hoặc vào vòng chung kết khu vực châu Âu:️
Chuyến xe vượt qua mấy cung đường ngoằn ngoèo cuối cùng cũng tới Nam Cát Tiên. Chưa tới năm giờ sáng. Hãy còn quá sớm cho chuyến đò đầu tiên sang Vườn quốc gia khởi hành. Không còn cách nào khác, cô kéo va li trên tay, tìm một chỗ ngồi chờ. Tháng mười một, trời đang độ cuối thu, gió từ sông phả vào người khiến cô thấy lạnh. Sửa lại chiếc khăn trên cổ, cô đưa mắt nhìn quanh để tìm ai đó cũng đang chờ chuyến đò sớm sang sông. Không có ai. Cô thở dài.️