₫1102_sm66 ar110
1102_sm66 ar110-Còn nhớ năm 1992, cầm trên tay cái thiệp mời đám cưới của cô bạn thời đại học, tôi một mình đi về Cần Thơ. Lên xe ở bến xe Miền Tây từ lúc 6 giờ sáng mà tới tận 7 giờ tối mới tới bến xe Cần Thơ. Thật là một chuyến đi nhớ đời bởi thời gian chờ đợi để được qua hai cái phà mất hết 7 tiếng. Xuống bến xe vừa mệt, vừa lạ, tôi hỏi thăm đường về nhà bạn mình. May sao, có một bác chạy xe lôi tới hỏi rồi nhìn vào địa chỉ tôi đưa, bác đã chở tôi về tận ngõ nhà bạn. Dường như vẫn chưa yên tâm, bác còn đứng đợi đến khi tôi quay ra xác định đúng đây là nhà của bạn rồi bác mới nhận tiền và rời đi. Lúc ấy tôi quá xúc động và cảm ơn bác thật nhiều. Vẫn cái giọng miền Tây đặc sệt, bác nói “Có gì đâu con ơi” rồi cười giòn tan như một người đã quen biết tôi từ lâu.
1102_sm66 ar110-Còn nhớ năm 1992, cầm trên tay cái thiệp mời đám cưới của cô bạn thời đại học, tôi một mình đi về Cần Thơ. Lên xe ở bến xe Miền Tây từ lúc 6 giờ sáng mà tới tận 7 giờ tối mới tới bến xe Cần Thơ. Thật là một chuyến đi nhớ đời bởi thời gian chờ đợi để được qua hai cái phà mất hết 7 tiếng. Xuống bến xe vừa mệt, vừa lạ, tôi hỏi thăm đường về nhà bạn mình. May sao, có một bác chạy xe lôi tới hỏi rồi nhìn vào địa chỉ tôi đưa, bác đã chở tôi về tận ngõ nhà bạn. Dường như vẫn chưa yên tâm, bác còn đứng đợi đến khi tôi quay ra xác định đúng đây là nhà của bạn rồi bác mới nhận tiền và rời đi. Lúc ấy tôi quá xúc động và cảm ơn bác thật nhiều. Vẫn cái giọng miền Tây đặc sệt, bác nói “Có gì đâu con ơi” rồi cười giòn tan như một người đã quen biết tôi từ lâu.