Ông già lê bước trên vỉa hè vắng lặng, cảm thấy mỗi bước chân sao nặng nề quá đỗi. Ông không phải người gốc thành phố này, điểm xa nhất ông có thể nhớ được là một cái lán dưới chân cầu, nơi có rất nhiều những mái chòi lụp xụp. Mẹ cũng chưa từng dẫn ông về quê vào những ngày tết, khi khung cảnh trở nên vắng lặng, ngay cả nhóm công nhân xa xứ cũng chỉ còn lác đác vài người. Dường như ai cũng có chỗ để trở về, trừ mẹ con họ. Một ngày kia, mẹ ông không quay lại chiếc lán nữa. Trong ký ức mơ hồ như làn sương, hình như ông đã từng tuyệt vọng lắm. Sau giải phóng, ông có đến một số lớp phổ cập, nhưng không rõ do đã quá tuổi, hay quá lo toan cơm áo mà học chẳng vào đầu mấy, may mắn là còn đọc được con chữ. Đời ông cứ thế trôi qua với đủ nghề mưu sinh, người đến rồi lại rời đi, đến khi chừng này tuổi, ông cũng chẳng có gì cho riêng mình, ngoài một khoản tiền dành dụm đã vơi bớt hơn nửa sau mùa dịch, vài món đồ dùng cá nhân cơ bản, và một chiếc xe bánh mì.
Nếu người Khmer quê tôi nổi tiếng với món bún nước lèo trứ danh nấu từ con mắm đồng là hồn cốt xứ sở hay những món canh nêm mắm gọi là sim lo thì người Hoa có món mắm bằm đem chưng với hột vịt và thịt ba rọi, cũng góp phần nâng tầm hương vị con mắm gia truyền. Người Kinh thì khoái mắm sống, mắm chiên, mắm kho chấm rau mà đỉnh cao là lẩu mắm: Không chỉ đơn giản là món ăn có thể được mệnh danh là “đệ nhất đặc sản ẩm thực miền Tây” mà còn được ví như hình ảnh thu nhỏ của cả một vùng đất phóng khoáng, hào sảng, sống hòa hợp với thiên nhiên sông nước nghĩa tình.
Các chú chim cốc đã được huấn luyện cẩn thận. Khi màn đêm buông xuống, chim cốc cùng chủ lên thuyền đến địa điểm đánh bắt, sau đó được thả xuống nước. Chúng sẽ bơi dọc thuyền và bắt cá bằng cách nuốt chửng, tuy nhiên, với những con cá lớn thì chim cốc không nuốt vào bụng mà giữ lại trong họng để chủ chúng có thể lấy cá ra. Nếu được xem tận mắt, du khách sẽ cảm nhận được sự hào hứng và hân hoan của những chú chim mỗi khi bắt được cá, cũng như vẻ tận hưởng mỗi lần chúng nhận được tràng pháo tay từ khách tham quan. Cảm giác như đây là một màn trình diễn đầy điêu luyện với sự kết hợp ăn ý giữa người và vật.
Vào những ngày thời tiết nắng nóng, nếu chú ý quan sát bạn sẽ nhận thấy nhiều chủ xe khi đỗ xe dưới trời nắng, không có mái che thường có thói quen dựng đứng cần gạt nước phía trước kính lái.
Bún riêu của bà bán buổi tối từ 18 giờ đến 1 giờ sáng. Nếu mệt quá, bà ngồi trên ghế chợp mắt một chút, cứ có người đến mua là bán, bất kể ngày đêm. Ông Võ Văn Non (55 tuổi, H.Hóc Môn) là "khách ruột" của bà Nga, đi giao hàng qua khu vực này ông đều ghé quán bà ăn, cũng được 4 năm. "Bà bán ngon, chất lượng, hợp với túi tiền. Khi biết được hoàn cảnh của bà, dù không tiện đường lắm nhưng mỗi tuần tôi vẫn đều đặn ghé mua 3 - 4 lần, xem như ủng hộ bà vì thấy hoàn cảnh thương quá!", ông Non nói.
Cô nàng chuẩn vẻ tổng tài nhờ vào chi tiết thắt cà vạt lấp lánh.
4.19GB
Xem5.47B
Xem938.53MB
Xem95.64MB
Xem7.17GB
Xem674.53MB
Xem37.4229.52MB
Xem1.31GB
XemQuét mã để cài đặt
https vn88 khám phá nhiều hơn
Bình luận của người dùngXem thêm
55268gamebai.me tải top 68 game
2025-01-05 19:19:48 bài ném bóng thể dục lớp 6
485blackjack regular font free download
2025-01-05 19:19:48 Trang web tài xỉu online siêu mượt
946dwin shop
2025-01-05 19:19:48 Khuyến nghị
700sunwin18
2025-01-05 19:19:48 Khuyến nghị