Có một câu chuyện mà trước nay chị Hòa chưa chia sẻ với ai, đó là tình yêu. Đôi lúc chị cũng ngại vì sợ thiên hạ bàn tán, mỉa mai về tình yêu của người khuyết tật. Song, khi tình yêu đủ chín thì chị tin đây sẽ là động lực để các bạn khuyết tật mạnh mẽ bước ra khỏi vùng an toàn theo chỉ hướng của trái tim tìm đến tình yêu đích thực.
Vẫn là tiếng chim da diết... Hình như không phải từ ngoài sân, mà nó vọng đến từ một cõi nào thăm thẳm. Ba lại nhìn ra sân dõi tìm bóng chim trong vòm lá. Đôi mắt tinh anh ngày nào nay đờ đẫn, đục mờ... Ba dặn: “Nào mẹ lên kêu mẹ đem cuốn sổ với cây viết. Giờ ba còn tỉnh táo nói mẹ ghi danh sách khách mời dự đám cưới con út. Để đây rồi xạ não lỡ ba quên...”. Trời đứng gió, không khí đặc quánh làm con ngạt thở. Ba ngừng nói, chắc tâm trí đang bay về gốc trâm cuối bãi, chỗ nhỏ út hồi đó giành hái với mấy đứa con nít thiếu điều đánh lộn. Chiều về út được ba “tẩn” cho mấy roi vì tội thách thức: “Mét đi! Ba tao thương tao lắm, không đánh đâu!”. Chắc ba cũng không tin mấy chục năm trôi qua như một cái chớp mắt. Ráng lên ba ơi! Rồi một ngày mình sẽ rộn ràng bước lên chuyến xe hạnh phúc trở về. Về và ở hẳn với quê nhà. Ba khỏe mạnh, chúng ta không còn nơm nớp trên những chuyến xe đêm lên thành phố, không còn phải khắc khoải trong những bệnh viện mà bệnh nhân cứ hao hao nhau…
Nhớ nhìn về phía đồi thông đang nằm im mình trong gió. Đêm nay không trăng, giờ chỉ còn ánh sáng của ngọn đèn dầu và một vài đốm sáng nhỏ lấp lánh từ mấy con đom đóm đang rủ gọi bạn tình. Đôi mắt cô nhìn xa xăm vô tận. Cô đang cảm nhận vẻ đẹp của tự nhiên, những điều huyền bí trong màn đêm kia và hồi tưởng về một thời đôi chân còn lành lặn. Năm năm trước, Nhớ là một vận động viên điền kinh trẻ xuất sắc đạt rất nhiều huy chương. Mơ ước lớn nhất của cô là có một ngày được thi đấu cho đội tuyển quốc gia. Nhưng rồi giấc mơ ấy mãi mãi là giấc mơ khi một buổi sáng đẹp trời, đôi chân của cô không thể nhấc lên được. Nghĩ đến đó hai hàng nước mắt Nhớ ứa ra. Một cô gái với bao nhiêu ước mơ hoài bão đành phải gác lại. Cô cảm thấy mình vô dụng và sống trong sự tuyệt vọng. May mắn là cô gặp được bà, người mà bây giờ Nhớ gọi bằng mẹ, đã truyền cho cô rất nhiều động lực sống.
Báo Thanh Niên chân thành cảm ơn tấm lòng của quý bạn đọc.
Địa điểm: Bãi Trường, X.Dương Tơ, TP.Phú Quốc, tỉnh Kiên Giang
Trong phòng ăn, một mảng màu xanh lam đơn lẻ chiếm ưu thế trên ghế, tường và trần nhà, giống như một cơn sóng thủy triều nghiêm trọng nuốt chửng mọi thứ trên đường đi của nó.
8.86GB
Xem8.27B
Xem555.85MB
Xem95.64MB
Xem2.18GB
Xem868.49MB
Xem24.9755.63MB
Xem1.31GB
XemQuét mã để cài đặt
bodoc khám phá nhiều hơn
Bình luận của người dùngXem thêm
988xổ số sóc trăng cần th
2024-12-14 02:02:02 kèo bóng chấp 1.25
698Xổ số điện toán Max3D Pro
2024-12-14 02:02:02 tây ban nha với ý
791vb777
2024-12-14 02:02:02 Khuyến nghị
700truyền hình trực tiếp bóng đá vtv6
2024-12-14 02:02:02 Khuyến nghị