₫helabet ng
helabet ng-Chiều tàn, tôi lững thững thả bộ rồi ngồi trên đê con sông nhỏ vô danh là một nhánh nhỏ của dòng Cổ Chiên, ngắm nhìn mấy đứa nhỏ đen nhẻm nhảy ầm ầm xuống tắm. Tắm chán chê, tụi nhỏ rủ nhau mặc lại áo quần rồi về nhà ăn cơm. Không còn bị khuấy động, con sông lại trở về vẻ yên bình vốn có, lững lờ trôi. Sông quê vẫn vậy, vẫn hằng ngày chảy mang phù sa đi tưới tiêu ruộng đồng; hằng ngày làm nơi cho bọn nhỏ tắm táp, gột rửa những bùn bẩn cuộc đời. Không biết lớn lên những đứa trẻ kia có mấy đứa nhớ về con sông ấy. Cũng chẳng sao, sông quê vẫn vậy, hiền lành, vị tha. Sự vị tha đủ khiến một đứa con không còn trẻ như tôi thấy xấu hổ về một thời trẻ trâu háo thắng, bồng bột và rồ dại của mình. Sài Gòn hay từ đâu cũng được, miền Tây quê hương vẫn luôn là nơi để quay về.
helabet ng-Chiều tàn, tôi lững thững thả bộ rồi ngồi trên đê con sông nhỏ vô danh là một nhánh nhỏ của dòng Cổ Chiên, ngắm nhìn mấy đứa nhỏ đen nhẻm nhảy ầm ầm xuống tắm. Tắm chán chê, tụi nhỏ rủ nhau mặc lại áo quần rồi về nhà ăn cơm. Không còn bị khuấy động, con sông lại trở về vẻ yên bình vốn có, lững lờ trôi. Sông quê vẫn vậy, vẫn hằng ngày chảy mang phù sa đi tưới tiêu ruộng đồng; hằng ngày làm nơi cho bọn nhỏ tắm táp, gột rửa những bùn bẩn cuộc đời. Không biết lớn lên những đứa trẻ kia có mấy đứa nhớ về con sông ấy. Cũng chẳng sao, sông quê vẫn vậy, hiền lành, vị tha. Sự vị tha đủ khiến một đứa con không còn trẻ như tôi thấy xấu hổ về một thời trẻ trâu háo thắng, bồng bột và rồ dại của mình. Sài Gòn hay từ đâu cũng được, miền Tây quê hương vẫn luôn là nơi để quay về.