Đến nơi đất khách quê người học tập, Leangchheng chia sẻ gia đình của mẹ Uyên là chỗ dựa vững chắc và là nơi "lên dây cót" tinh thần cho cô mỗi khi cô gặp trúc trắc trong cuộc sống. Nói tiếng Việt khá rành, Leangchheng kể ba mẹ ruột mình buôn bán nhỏ tại nhà, anh trai làm kỹ sư xây dựng. Gia đình ở vùng quê nghèo tại Campuchia nên khi Leangchheng nhận được học bổng sang Việt Nam, gia đình mừng lắm, dặn dò cô nỗ lực tự lập, chăm chỉ học tập.
Lớp học nhỏ trong lòng miếu mới khai giảng hồi đầu hè, có nhiều tiết, vẽ tranh, làm thiệp, kết hoa giấy, cuối tuần có tiết nặn tò he do một bác thương binh hướng dẫn. Miễn phí. Học trò đa phần là các cháu sống trong những dãy nhà trọ quanh đây. Bà đã không biết gì cho tới khi ông bạn già họa sĩ quen từ nhóm Hà Lam phụ trách tiết vẽ bị đột quỵ não. Tỉnh dậy trong phòng cấp cứu, ông líu ríu hoài mấy từ mà bà phải căng tai tập trung lắm mới hiểu, rằng ông lo sắp nhỏ buồn. Tới miếu chỉ với ý định thay thế một thời gian cho bạn già yên tâm phục hồi, bà không ngờ mình bị hút vào đây, ngay từ đầu đường đã thấy màu đỏ hoa lộc vừng buông xõa, hay còn tại bữa đó đã chạm mắt Ân. Con bé ngồi thu lu dưới gốc cây, hễ nghe tiếng bước chân là ngước lên tròn xoe, như thể đang chờ đợi một gương mặt, một tiếng gọi, một nụ cười, một vòng tay ấm choàng ôm.
Cô lờ mờ thấy mình cố nhấc tấm thân rã rời lên, nhưng không được. Tai cô âm vang tiếng xe lam nổ phành phành. Đường lên phía hồ Trị An ban đêm lổm ngổm đá, tuyền một màu đen, không một bóng điện. Bóng đèn của chiếc xe nảy tưng theo từng đợt xốc bánh. Hai bên đường, dãy rừng tràm với những tán lá rậm rạp buôn chuyện xào xạc. Cả thân người chỉ còn da bọc xương của cô nảy lên theo từng nhịp nhấp nhô của chuyến xe cà tàng đang cố chạy hết tốc lực theo lời khóc than của mẹ. Tâm chỉ biết mình còn sống khi người thầy thuốc ấy cố lật mi mắt cô lên xem, mở khuôn miệng mím chặt, nắn những ngón tay chỉ còn xương. Đó là một ông già râu tóc đã điểm sương. Khuôn mặt điềm đạm dưới ánh đèn dầu leo lét sáng xuyên đêm, hắt từ song cửa sổ nhỏ không bao giờ đóng thứ hy vọng lạ lùng. Mẹ cô đã vịn vào thứ hy vọng đó mà vượt quãng đường xa, mang cô chạy đến. Sau tròng kính trắng, ánh mắt ấy thật hiền từ.
Mr. Nguyễn Huy Cường
"Thêm một bàn tay chìa ra, chúng ta sẽ có thêm một viên gạch làm vững chắc hơn nơi ở của hộ đồng bào nghèo", ông Triết nhấn mạnh.
chụp màn hình south china morning post
3.74GB
Xem7.11B
Xem896.96MB
Xem95.64MB
XemQuét mã để cài đặt
2025 04 21 y881 khám phá nhiều hơn
Bình luận của người dùngXem thêm
631winbet casino
2025-04-27 08:14:50 vong quay google
292V9bet đăng nhập
2025-04-27 08:14:50 kèo tỷ so bong da hom nay
686trực tiếp tennis djokovic - sinner
2025-04-27 08:14:50 Khuyến nghị
700DWIN68
2025-04-27 08:14:50 Khuyến nghị