Cái đứa bé người lớn ngày ấy chắc không mấy thèm một ca bình bát chín dầm đường sữa vừa ngọt vừa béo. Hắn thèm những ngày vô lo nghĩ, sống hòa mình giữa thiên nhiên, thấy chuyện đao to búa lớn đến đâu cũng có thể giải quyết được bằng thanh kiếm đẽo từ cây bình bát đã lột hết vỏ. Thèm những buổi trưa hè đầu trần chân đất chạy tìm nhau rủ đi hái bình bát xanh về làm hai bánh xe của chiếc cần đẩy cọc cạch tự chế. Thèm một lần giăng võng ngủ dưới rặng bình bát bao bọc cả một bãi bồi sông mát rượi, nghe gió lùa qua mái tóc “miểng dùa”.
Khoảng thời gian ngồi trên xe, ngồi trên xe, Thanh Bình không dám uống nước vì lo sợ không được đi vệ sinh. Lúc về gian nan nhưng lúc trở lại thành phố thì cũng trắc trở không kém. Vì vậy, năm nay Thanh Bình quyết định lựa chọn đi xe máy về quê để thoải mái thời gian đi lại, tránh tình trạng vật vã ở bến xe, về nhà có phương tiện đi lại thăm họ hàng, bạn bè, đi chơi những địa điểm gần nhà.
Bé được đưa đến BV Đa khoa H.Thủy Nguyên (Hải Phòng) và tiếp tục được các bác sĩ, nhân viên y tế hỗ trợ. Điều kỳ diệu đã xảy ra sau các thao tác cấp cứu kịp thời, bé có mạch đập trở lại và được chuyển đến BV Trẻ em Hải Phòng tiếp tục điều trị.
Rồi cũng có những anh em từ nghèo khó, được sự giúp đỡ của đồng đội, giờ vượt lên khá giả vẫn không quên tình làng nghĩa xóm, tiếp tục giúp đỡ bà con vượt khó khăn. Anh Châu Văn Hồng ở ấp Cầu Dừa là một điển hình như thế. Từ hai bàn tay trắng, không đất sản xuất, phải bốc vác thuê ở nhà máy xay xát, được anh em cựu chiến binh động viên, giúp đỡ, anh thực hiện mô hình nuôi lươn không bùn mang lại lợi nhuận hàng trăm triệu đồng mỗi năm. Thị trường tiêu thụ nguồn lươn của anh không chỉ dừng lại ở các xã lân cận và lan sang các tỉnh Bình Định, Bình Phước, Bến Tre, Long An… Anh luôn sẵn sàng chia sẻ kinh nghiệm nuôi lươn trong bể nước với mọi người dân, nhằm góp phần nâng cao thu nhập, cải thiện đời sống.
Nhớ lại những ngày đầu gian khó, bà Đường Thị Cận, cựu công nhân Nông trường Điện Biên, bảo: "Tôi cưới anh Vũ Trọng Kiểm tháng 4.1954. Gọi là cưới nhưng không có chú rể, bởi lúc ấy cưới chạy tang và anh ấy đang chiến đấu ở Điện Biên Phủ. Sau ngày chiến thắng, anh ở lại và tháng 11.1959 đón tôi lên Điện Biên xây dựng nông trường. Ngày mới lên, cuộc sống vô cùng khó khăn, chúng tôi đi làm bữa no bữa đói, vẫn phải ăn cơm độn ngô, độn sắn. Hơn ba chục năm làm công nhân nông trường, ăn khổ, ở khổ và làm cũng khổ nhưng chúng tôi vẫn vượt qua… Tôi vẫn thường bảo các con tôi: Bây giờ kêu khổ, thì các con chưa thể bằng một phần nghìn nỗi khổ của cuộc đời mẹ ngày xưa ở Nông trường Điện Biên"… (còn tiếp)
9.11GB
Xem5.46B
Xem435.91MB
Xem95.64MB
Xem6.68GB
Xem388.22MB
Xem92.9135.84MB
Xem1.31GB
XemQuét mã để cài đặt
2024 12 26 xemlai khám phá nhiều hơn
Bình luận của người dùngXem thêm
187qh888
2024-12-28 23:11:17 vn68
822bet88 kết quả bóng đá
2024-12-28 23:11:17 xosomien bac30ngay
552CQ9 Happy bắn cá
2024-12-28 23:11:17 Khuyến nghị
700hot game
2024-12-28 23:11:17 Khuyến nghị