Nohu76 com
Nohu76 com
Nohu76 com
Nohu76 com
Nohu76 com
Nohu76 com
Nohu76 com
Nohu76 com

Nohu76 com

₫Nohu76 com

Nohu76 com-Con Hận lớn lên, độ chừng mười tám, xinh đẹp, dịu dàng như bông mù u trắng trước ngõ. Nhưng má nó cấm tuyệt đối không cho yêu đương. Bà dạy nó rằng cái lũ đàn ông con trai toàn bọn giả dối và khốn nạn, kêu Hận liệu hồn đừng có mà dính vào, không thì chết với bả. Nên nhiều khi xách giỏ đi chợ sớm, ánh mắt của Hận cũng không dám liếc nhìn một chàng trai quê nào. Ai buông lời ngọt ngào trêu chọc, Hận cũng không dám để trong đầu quá lâu, tai này có nghe rồi cũng lọt qua tai bên kia, theo gió bay đi đâu mất. Phần vì sợ bị đánh đòn, phần vì nó ám ảnh câu chuyện của tía má ngày xưa. Nhiều đêm, Hận thấy lòng mình trống huơ như cái chòi lá ngoài ruộng. Nó thương má. Rồi nhớ tía. Nó thương má nó vì những điều mà bà đã phải chịu đựng, dù cho bà có cộc cằn, khó ở đến đâu. Và nó cũng thương tía nó lắm. Phải rồi, một nửa dòng máu đang chảy trong người nó là của tía chứ còn ai nữa. Nên nó nghĩ tía nó có sai mấy thì chỉ sai với má nó thôi, còn dù gì tía cũng là tía của mình. Có đêm Hận nằm mơ thấy tía nó về thăm, áo quần ông tả tơi rách rưới, người ngợm ốm yếu làm gan ruột nó xót xa. Rồi nó thấy má nó đuổi tía đi, lúc đó anh hai Thù đi mần rẫy chưa về, nên một mình nó đứng đó khóc xin má cho tía ở lại. Nhưng má nó kiên quyết đuổi ông đi… Nó giật mình tỉnh giấc. Nước mắt nó chảy dài làm ướt đẫm chiếc gối trắng thêu hình đôi chim uyên ương. Má nó nằm cạnh cũng thức dậy gặng hỏi, nhưng Hận không dám kể. Hận cảm giác cuộc đời tía má nó giờ đây như một con sông nhưng đã trót chia hai dòng nước ngược, mà anh em thì nó như cái xuồng đứng giữa dòng, dù cho có trôi về hướng nào thì cũng day dứt. Sáng hừng đông, con Hận thấy tía của mấy thằng cu Tí, cu Tèo chở tụi nó đi học trên chiếc xe đạp con mà dạ buồn rười rượi.

Quantity
Add to wish list
Product description

Nohu76 com-Con Hận lớn lên, độ chừng mười tám, xinh đẹp, dịu dàng như bông mù u trắng trước ngõ. Nhưng má nó cấm tuyệt đối không cho yêu đương. Bà dạy nó rằng cái lũ đàn ông con trai toàn bọn giả dối và khốn nạn, kêu Hận liệu hồn đừng có mà dính vào, không thì chết với bả. Nên nhiều khi xách giỏ đi chợ sớm, ánh mắt của Hận cũng không dám liếc nhìn một chàng trai quê nào. Ai buông lời ngọt ngào trêu chọc, Hận cũng không dám để trong đầu quá lâu, tai này có nghe rồi cũng lọt qua tai bên kia, theo gió bay đi đâu mất. Phần vì sợ bị đánh đòn, phần vì nó ám ảnh câu chuyện của tía má ngày xưa. Nhiều đêm, Hận thấy lòng mình trống huơ như cái chòi lá ngoài ruộng. Nó thương má. Rồi nhớ tía. Nó thương má nó vì những điều mà bà đã phải chịu đựng, dù cho bà có cộc cằn, khó ở đến đâu. Và nó cũng thương tía nó lắm. Phải rồi, một nửa dòng máu đang chảy trong người nó là của tía chứ còn ai nữa. Nên nó nghĩ tía nó có sai mấy thì chỉ sai với má nó thôi, còn dù gì tía cũng là tía của mình. Có đêm Hận nằm mơ thấy tía nó về thăm, áo quần ông tả tơi rách rưới, người ngợm ốm yếu làm gan ruột nó xót xa. Rồi nó thấy má nó đuổi tía đi, lúc đó anh hai Thù đi mần rẫy chưa về, nên một mình nó đứng đó khóc xin má cho tía ở lại. Nhưng má nó kiên quyết đuổi ông đi… Nó giật mình tỉnh giấc. Nước mắt nó chảy dài làm ướt đẫm chiếc gối trắng thêu hình đôi chim uyên ương. Má nó nằm cạnh cũng thức dậy gặng hỏi, nhưng Hận không dám kể. Hận cảm giác cuộc đời tía má nó giờ đây như một con sông nhưng đã trót chia hai dòng nước ngược, mà anh em thì nó như cái xuồng đứng giữa dòng, dù cho có trôi về hướng nào thì cũng day dứt. Sáng hừng đông, con Hận thấy tía của mấy thằng cu Tí, cu Tèo chở tụi nó đi học trên chiếc xe đạp con mà dạ buồn rười rượi.

Related products