₫sv288
sv288-Tôi lồi mắt ngỡ ngàng nhận ra anh Chí. Tay cầm khư khư đôi dép, anh nhảy ào xuống đường. Đôi dép hình như chưa xỏ chân lần nào, mặt nhựa câng câng, sắt lại, giữa khe quai còn phơ phất một nhúm tơ nhện. Cái xích lô vừa đi khỏi, anh lần tay xuống túi áo nâu. Miệng túi cài kim băng rúm ró. Tay chỉ, miệng nhẩm đếm đám túi, rọ đựng quà quê, rồi anh cúi xuống khó nhọc xỏ hai bàn chân to bè, đen đúa, vẹo vọ vào dép. Lòng tôi chợt quặn thắt nhìn những ngón chân sần sùi như những nụ hoa gạo tòe ra năm hướng. Anh nhay mãi, ấn mãi mà hai ngón út vẫn thò qua khe quai, gót chân nứt toang hoác lè cả ra ngoài đế.
sv288-Tôi lồi mắt ngỡ ngàng nhận ra anh Chí. Tay cầm khư khư đôi dép, anh nhảy ào xuống đường. Đôi dép hình như chưa xỏ chân lần nào, mặt nhựa câng câng, sắt lại, giữa khe quai còn phơ phất một nhúm tơ nhện. Cái xích lô vừa đi khỏi, anh lần tay xuống túi áo nâu. Miệng túi cài kim băng rúm ró. Tay chỉ, miệng nhẩm đếm đám túi, rọ đựng quà quê, rồi anh cúi xuống khó nhọc xỏ hai bàn chân to bè, đen đúa, vẹo vọ vào dép. Lòng tôi chợt quặn thắt nhìn những ngón chân sần sùi như những nụ hoa gạo tòe ra năm hướng. Anh nhay mãi, ấn mãi mà hai ngón út vẫn thò qua khe quai, gót chân nứt toang hoác lè cả ra ngoài đế.