77win
77win
77win
77win
77win
77win
77win
77win

77win

₫77win

77win- Phải công nhận nhỏ Hận giỏi mần ăn. Thân con gái nhưng vẫn xắn tay áo lội xuống con mương nước ngoài ruộng, thò tay vào mấy cái hang bằng từng con cá, con cua. Nhiều khi bị cua kẹp đến xước cả da, nhưng con nhỏ không hề biết sợ. Vậy mà có đợt, nhỏ Hận bắt được ở một cái hang lớn, hai con cá lóc bự chảng, với năm bảy con cá lóc nhỏ cỡ hơn ngón tay cái. Dân quê nên nhỏ Hận biết đây là một gia đình nhà cá lóc, định bụng chiều hôm đó cả nhà sẽ có một bữa ngon lành. Nhưng mà không hiểu sao sau đó Hận lại thả cho đàn cá lội đi mà không chút gì tiếc nuối. Rồi con nhỏ ngồi thẫn thờ trên bờ ruộng, đưa tay ngắt đám cỏ mần trầu mà khóc hu hu. Nước mắt nó chảy xuống mấy vệt đất lem luốc vừa bắn lên hai gò má do lội bì bõm nãy giờ dưới sình non, tạo thành những mảng xám ngắt. Khoảnh khắc đó xấu hổ vô cùng, Hận thấy vậy. Thiệt là không hiểu nổi. Ai đời nào đã bắt được cá rồi lại thả đi khơi khơi vậy chớ? Thường ngày nếu lúc đi mò cá mà lỡ để sẩy mất một con nào, chắc Hận sẽ tức tối lắm, vì nó rất sát cá, bắt cá rất giỏi. Nhưng với đàn cá kia thì lại là một câu chuyện khác. Đó là một gia đình cá, Hận ăn không nỡ. Đến mấy con cá lóc con kia còn có đủ đầy cá tía, cá má (Hận tự gọi cho hai con cá lóc bự), huống hồ chi Hận là thân con người. Vậy mà… Càng nghĩ, Hận càng khóc lớn hơn, hôm đó là lần đầu tiên Hận đi mò cá mà về tay không. Ai đó có hỏi, Hận tặc lưỡi: Xui!

Quantity
Add to wish list
Product description

77win- Phải công nhận nhỏ Hận giỏi mần ăn. Thân con gái nhưng vẫn xắn tay áo lội xuống con mương nước ngoài ruộng, thò tay vào mấy cái hang bằng từng con cá, con cua. Nhiều khi bị cua kẹp đến xước cả da, nhưng con nhỏ không hề biết sợ. Vậy mà có đợt, nhỏ Hận bắt được ở một cái hang lớn, hai con cá lóc bự chảng, với năm bảy con cá lóc nhỏ cỡ hơn ngón tay cái. Dân quê nên nhỏ Hận biết đây là một gia đình nhà cá lóc, định bụng chiều hôm đó cả nhà sẽ có một bữa ngon lành. Nhưng mà không hiểu sao sau đó Hận lại thả cho đàn cá lội đi mà không chút gì tiếc nuối. Rồi con nhỏ ngồi thẫn thờ trên bờ ruộng, đưa tay ngắt đám cỏ mần trầu mà khóc hu hu. Nước mắt nó chảy xuống mấy vệt đất lem luốc vừa bắn lên hai gò má do lội bì bõm nãy giờ dưới sình non, tạo thành những mảng xám ngắt. Khoảnh khắc đó xấu hổ vô cùng, Hận thấy vậy. Thiệt là không hiểu nổi. Ai đời nào đã bắt được cá rồi lại thả đi khơi khơi vậy chớ? Thường ngày nếu lúc đi mò cá mà lỡ để sẩy mất một con nào, chắc Hận sẽ tức tối lắm, vì nó rất sát cá, bắt cá rất giỏi. Nhưng với đàn cá kia thì lại là một câu chuyện khác. Đó là một gia đình cá, Hận ăn không nỡ. Đến mấy con cá lóc con kia còn có đủ đầy cá tía, cá má (Hận tự gọi cho hai con cá lóc bự), huống hồ chi Hận là thân con người. Vậy mà… Càng nghĩ, Hận càng khóc lớn hơn, hôm đó là lần đầu tiên Hận đi mò cá mà về tay không. Ai đó có hỏi, Hận tặc lưỡi: Xui!

Related products