₫asia99
asia99-Trong lúc tôi vừa trả lời vừa cố nhìn mái tóc và hàng móng tay lạ thì chị Hồng hối thằng Hưng chuyển cái ghế nhựa qua cho anh Huy ngồi chơi. Chị mặc một chiếc áo cánh mỏng, để lộ cả vùng vai và đôi cánh tay thon thả, trắng mịn. Dường như việc có một đứa con và thêm mấy tuổi vào đời người đối với chị không là gì cả. Chị Hồng vẫn đẹp như xưa, như người ta thường khen và tôi từng ngưỡng mộ. Không đợi tôi hỏi, chị nhanh miệng: "Chị mới về trưa nay, trời nắng nóng quá và chị còn mỏi mệt nên chưa qua thăm bên nhà em được. Nắng tháng tám nám trái bòng". Từ tỉnh lộ, chị phải băng bộ theo một đoạn đường đất vòng vèo rồi mới qua sông, về xóm. Đất khô xốp, cỏ cháy đang trân mình chờ mưa. Thật khó mà phát hiện người khách lạ giữa trưa đứng bóng ấy lại là chị Hồng, người con gái đẹp nổi tiếng của xứ Cây Thị từ nhiều năm trước. Chị chưa vội qua sông mà đứng nhìn quanh một lát. Sao nắng chấp chới trên bầu trời thênh thang trong vắt. Mắt chị dừng lại lâu hơn chỗ bãi đá ngầm từng xăn quần lội bắt ốc, mình trần tắm mát giữa trưa. Cuộc sống xa quê bầm dập có thể đã khiến chị quên đi nhiều thứ, nhưng có thứ lại càng được khắc đậm. Có lần, vô tình đọc được câu thơ của ai đó, chị đã giật mình, lập tức vùng dậy, muốn rời bỏ căn phòng trọ chật chội, nóng bức để đón xe đò về quê: "Lâu lắm không được tắm sông/ Hóa ra lâu lắm mình không phải mình".
asia99-Trong lúc tôi vừa trả lời vừa cố nhìn mái tóc và hàng móng tay lạ thì chị Hồng hối thằng Hưng chuyển cái ghế nhựa qua cho anh Huy ngồi chơi. Chị mặc một chiếc áo cánh mỏng, để lộ cả vùng vai và đôi cánh tay thon thả, trắng mịn. Dường như việc có một đứa con và thêm mấy tuổi vào đời người đối với chị không là gì cả. Chị Hồng vẫn đẹp như xưa, như người ta thường khen và tôi từng ngưỡng mộ. Không đợi tôi hỏi, chị nhanh miệng: "Chị mới về trưa nay, trời nắng nóng quá và chị còn mỏi mệt nên chưa qua thăm bên nhà em được. Nắng tháng tám nám trái bòng". Từ tỉnh lộ, chị phải băng bộ theo một đoạn đường đất vòng vèo rồi mới qua sông, về xóm. Đất khô xốp, cỏ cháy đang trân mình chờ mưa. Thật khó mà phát hiện người khách lạ giữa trưa đứng bóng ấy lại là chị Hồng, người con gái đẹp nổi tiếng của xứ Cây Thị từ nhiều năm trước. Chị chưa vội qua sông mà đứng nhìn quanh một lát. Sao nắng chấp chới trên bầu trời thênh thang trong vắt. Mắt chị dừng lại lâu hơn chỗ bãi đá ngầm từng xăn quần lội bắt ốc, mình trần tắm mát giữa trưa. Cuộc sống xa quê bầm dập có thể đã khiến chị quên đi nhiều thứ, nhưng có thứ lại càng được khắc đậm. Có lần, vô tình đọc được câu thơ của ai đó, chị đã giật mình, lập tức vùng dậy, muốn rời bỏ căn phòng trọ chật chội, nóng bức để đón xe đò về quê: "Lâu lắm không được tắm sông/ Hóa ra lâu lắm mình không phải mình".