₫phim ke san tien thuong
phim ke san tien thuong-Kể cả bây giờ, khi con đường liên ấp đã trải nhựa thênh thang, tôi vẫn ngửi thấy mùi bùn, vẫn cảm nhận được cái đau buốt của mấy đầu ngón chân bấm xuống mặt đường trơn trợt khi đi dạy, mặc dù từ nhà đến trường chỉ cách nhau ba hồi trống. Nhớ hồi mới về, đúng vào những ngày mưa rước cá dầm dề, ngày đầu tiên ra nhận lớp, tôi xỏ xâu đôi dép bỏ vào cái túi ni lông cùng với sách vở, tay túm quần, chân dò dẫm từng bước trên con đường nhão nhoẹt bùn non. Cứ nhấc được chân này lên thì chân kia mắc kẹt lại trong bùn. Chừng tay chạm được vào cánh cổng trường, nước mắt không biết ở đâu tuôn đầm đìa không kiềm lại được.
phim ke san tien thuong-Kể cả bây giờ, khi con đường liên ấp đã trải nhựa thênh thang, tôi vẫn ngửi thấy mùi bùn, vẫn cảm nhận được cái đau buốt của mấy đầu ngón chân bấm xuống mặt đường trơn trợt khi đi dạy, mặc dù từ nhà đến trường chỉ cách nhau ba hồi trống. Nhớ hồi mới về, đúng vào những ngày mưa rước cá dầm dề, ngày đầu tiên ra nhận lớp, tôi xỏ xâu đôi dép bỏ vào cái túi ni lông cùng với sách vở, tay túm quần, chân dò dẫm từng bước trên con đường nhão nhoẹt bùn non. Cứ nhấc được chân này lên thì chân kia mắc kẹt lại trong bùn. Chừng tay chạm được vào cánh cổng trường, nước mắt không biết ở đâu tuôn đầm đìa không kiềm lại được.