₫xo so keno minh chính
xo so keno minh chính- Trong ký ức của tôi, đứa nhỏ 5, 6 tuổi thường được A Má đưa đi chợ hồi đó, có bà bán gia vị ngoài chợ cũng là người Tàu, đầu tóc tém bạc như cước, bà ngồi trên cái sạp thiết lớn bán đủ loại gia vị mà hình như ngon nhất là cà ri. Tôi thấy người ta mua nhiều lắm có người mua gởi lên Sài Gòn nữa; gần đó là sạp trầu cau mà mỗi lần có cúng kiến hay đám giỗ người ta hay đặt, A Má tui thường tới đó mua cau mỗi lần cần xây mâm trầu, rồi có bà bán bánh tét, bánh ú tên Chu bà này bán ngon lắm bây giờ thì không biết còn không. Vô tới trong nhà lồng thì nóng lắm do chợ chủ yếu lợp bằng thiếc, có kê thêm vài tấm lấy sáng, dưới sàn chợ thì ẩm ướt hơi trơn nên đi phải cẩn thận, bên trong bán rất nhiều thứ phân khu vực cũng khá đa dạng, do lúc đó còn nhỏ nên tôi chỉ nhớ mỗi chỗ bán vải và bán giày dép là nhiều nhất thôi. Mà tôi nhớ chỗ đó cũng phải, vì hồi xưa không có quần áo may sẵn nên mỗi lần nhập học là mẹ dẫn tôi vô đó lựa vải để về may đồ cho kịp học, hay mỗi khi dép mà bị mất thì được cha dẫn vô tới chợ mua dép của bà thím quen nên tôi nhớ lắm. Mà ngộ là tôi đi học bị mất dép hoài mà không hiểu tại sao.
xo so keno minh chính- Trong ký ức của tôi, đứa nhỏ 5, 6 tuổi thường được A Má đưa đi chợ hồi đó, có bà bán gia vị ngoài chợ cũng là người Tàu, đầu tóc tém bạc như cước, bà ngồi trên cái sạp thiết lớn bán đủ loại gia vị mà hình như ngon nhất là cà ri. Tôi thấy người ta mua nhiều lắm có người mua gởi lên Sài Gòn nữa; gần đó là sạp trầu cau mà mỗi lần có cúng kiến hay đám giỗ người ta hay đặt, A Má tui thường tới đó mua cau mỗi lần cần xây mâm trầu, rồi có bà bán bánh tét, bánh ú tên Chu bà này bán ngon lắm bây giờ thì không biết còn không. Vô tới trong nhà lồng thì nóng lắm do chợ chủ yếu lợp bằng thiếc, có kê thêm vài tấm lấy sáng, dưới sàn chợ thì ẩm ướt hơi trơn nên đi phải cẩn thận, bên trong bán rất nhiều thứ phân khu vực cũng khá đa dạng, do lúc đó còn nhỏ nên tôi chỉ nhớ mỗi chỗ bán vải và bán giày dép là nhiều nhất thôi. Mà tôi nhớ chỗ đó cũng phải, vì hồi xưa không có quần áo may sẵn nên mỗi lần nhập học là mẹ dẫn tôi vô đó lựa vải để về may đồ cho kịp học, hay mỗi khi dép mà bị mất thì được cha dẫn vô tới chợ mua dép của bà thím quen nên tôi nhớ lắm. Mà ngộ là tôi đi học bị mất dép hoài mà không hiểu tại sao.