...
...
...
...
...
...
...
...

ketqua9

$764

Cung cấp các dịch vụ và sản phẩm chất lượng của ketqua9. Tận hưởng chất lượng và sự hài lòng từ ketqua9.Gần 3 năm bám trụ tại bệnh viện, chị Hằng vẫn nhớ như in khoảnh khắc con lảo đảo bước đi trên sợi dây phân cách sự sống và cái chết khi con vào toa hóa chất thứ 6. Đó là một ngày trời nắng nóng. Bảo Anh đã ngủ ngồi cả ngày lẫn đêm, đầu gục xuống lưng mẹ. Bảo Anh mê man nói: “Con đau quá, con không chịu được. Mẹ cho con chết nhé!". Lúc đó, chị Hằng thét lớn, mếu máo: “Con ơi… con cố gắng lên, con đừng bỏ mẹ”. ️

Quantity
Add to wish list
Product description

Cung cấp các dịch vụ và sản phẩm chất lượng của ketqua9. Tận hưởng chất lượng và sự hài lòng từ ketqua9.Tiếng chim cứ đau đáu, mơ hồ… Nhớ lần đầu tiên ba lên thành phố, lần đầu được lên thành phố mà chớ có vui. Lần đầu xa quê thăm thẳm, chẳng biết khi nào về, cùng một “án tử” treo lơ lửng và những rối rắm âu lo. Này thì người bạn đời nay đau mai ốm, này thì con út chưa kịp gả chồng, này thì ruộng vườn bề bộn, này thì nhà tổ ai người kế thừa hương lửa… Bà con dòng họ cũng rối bời: ba có bề gì thì biết nương tựa vào ai những khi hữu sự, ai người dẫn dắt tinh thần, sắp xếp chu toàn trước sau mọi việc? Hàng xóm láng giềng cứ thắc thỏm, người rầu rĩ: “Ảnh chưa về biết nhờ ai làm trưởng tộc đám cưới con tui?”, người rưng rưng: “Hồi tui mới về đây, mai nhờ có chú cưu mang”, người thở dài: “Người hiền mà sao mắc căn bệnh dữ?”. ️

3 giải Ba: Tác phẩm Bún ốc nguội - một nỗi nhớ thương của tác giả Lê Thị Thanh Huyền, tác phẩm Nhớ gánh bún ốc xưa của tác giả Chung Chí Thành và tác phẩm Thơm lừng gánh cháo sườn trên phố Hàng Bồ của tác giả Lê Thị Ngọc Hà.️

Một kỷ niệm làm tôi nhớ mãi khi đến trường học mùa nước nổi. Hôm đó, cũng như mọi ngày tôi và các bạn đi bộ đến trường học. Dù cùng xã Trung An (Thốt Nốt, Cần Thơ) nhưng nhà tôi ở phía bên này sông còn trường là ở bên kia sông. Do chưa có cầu bắc qua sông, để qua trường học chúng tôi phải đi qua một bến đò được người ta chèo ghe đưa qua (điều thật trân trọng là tất cả thầy cô và học sinh như chúng tôi đi học qua sông đều được miễn phí, không phải đóng tiền đò). Bữa đó nước lớn, dòng nước chảy mạnh để kịp giờ, học sinh chen nhau lên chiếc ghe nhỏ để đến trường. Chiếc ghe nặng vì chở học sinh, dòng nước chảy xiết, người chèo ghe rất vất vả chèo để chiếc ghe chầm chậm qua sông. Nhưng học sinh chúng tôi thuộc hàng thứ ba trong “nhất quỷ, nhì ma, thứ ba học trò” mặc cho người chèo ghe và mọi người hai bên bờ la hét bảo không được đùa giỡn, ngồi im thì có sợ gì đâu vẫn cười đùa khiến chiếc ghe chồng chềnh và sau đó bị chìm, khiến mọi người hoảng hồn. Thật may là con sông nơi chiếc ghe chở chúng tôi bị chìm không rộng lắm nên học sinh tự bơi vào bờ, phần được nhiều người lớn đưa ghe, xuồng ra ứng cứu kịp thời nên tất cả đều an toàn. Nhưng áo quần, sách vở đều ướt hết. Sau lần đó, chúng tôi bị gia đình la một trận, nhà trường thì nhắc nhở lần sau phải cẩn thận khi đi đò qua sông bởi nếu không sẽ nguy hiểm tính mạng. Bây giờ nghĩ lại tôi còn rùng mình khi nhớ về buổi đi học ngày hôm đó. Hiện nay để thuận tiện cho việc qua lại của người dân hai bờ sông, địa phương đã xây dựng một cây cầu sắt cách vị trí bến đò lúc tôi còn đi học ở đây không xa.️

Related products