₫m88bet
m88bet-An Giang quê tôi là một vùng đồng bằng trù phú, hiền hòa với những dòng sông xanh ngắt lượn lờ uốn quanh, mỗi khi mùa nước nổi về, những dòng chảy ấy lại đỏ nặng phù sa như chuyên chở hết thảy những nghĩa tình, cần cù của người dân miền Tây dành cho cánh đồng, cây lúa. Về An Giang mùa gặt là cả một khoảng trời thanh bình, yên ả, chỉ đơn giản là ngắm nhìn từng bông lúa vàng ươm hay nghe tiếng sáo diều vi vu xa thẳm, thế thôi nhưng lại là cả một khoảng trời ký ức đẹp đẽ của tôi. Tôi nhớ cánh diều ngày ấy bay rất cao, mang cả những khát vọng và hoài bão của tôi đến những chân trời mới lạ. Không chỉ thế, những thức quà quê ở miền Tây luôn là những món quà vô giá đối với tâm thức của tôi, tôi thèm món canh chua cá lóc má nấu với bông điên điển, tôi nhớ món cá linh kho, nhớ từng con khô, chén cơm nguội những ngày nhà còn thiếu thốn, vất vả. Mỗi mùa nước nổi về, thân ảnh gầy gò của má trên chiếc xuồng ba lá giữa mênh mông sông nước càng làm cho tôi thấy thương nhiều hơn những điều giản dị. Má đã lam lũ vất vả nuôi tôi khôn lớn, miền Tây đã đùm bọc, nuôi nấng và chắp cánh cho những hoài bão của tôi. Tôi quên làm sao được? Tôi mãi mãi, mãi mãi sẽ khắc sâu hình ảnh thiêng liêng của vùng đất này trong trái tim mình. Những đêm dài ở phố thị, tôi lại mở từng tấm ảnh cũ ra để ngắm nhìn, rồi tôi bất giác bật khóc như một đứa trẻ vì nhớ rặng dừa nghiêng mình trong bóng nước và nhớ cả chiếc cầu tre nghiêng nghiêng bóng mẹ dưới đêm trăng.
m88bet-An Giang quê tôi là một vùng đồng bằng trù phú, hiền hòa với những dòng sông xanh ngắt lượn lờ uốn quanh, mỗi khi mùa nước nổi về, những dòng chảy ấy lại đỏ nặng phù sa như chuyên chở hết thảy những nghĩa tình, cần cù của người dân miền Tây dành cho cánh đồng, cây lúa. Về An Giang mùa gặt là cả một khoảng trời thanh bình, yên ả, chỉ đơn giản là ngắm nhìn từng bông lúa vàng ươm hay nghe tiếng sáo diều vi vu xa thẳm, thế thôi nhưng lại là cả một khoảng trời ký ức đẹp đẽ của tôi. Tôi nhớ cánh diều ngày ấy bay rất cao, mang cả những khát vọng và hoài bão của tôi đến những chân trời mới lạ. Không chỉ thế, những thức quà quê ở miền Tây luôn là những món quà vô giá đối với tâm thức của tôi, tôi thèm món canh chua cá lóc má nấu với bông điên điển, tôi nhớ món cá linh kho, nhớ từng con khô, chén cơm nguội những ngày nhà còn thiếu thốn, vất vả. Mỗi mùa nước nổi về, thân ảnh gầy gò của má trên chiếc xuồng ba lá giữa mênh mông sông nước càng làm cho tôi thấy thương nhiều hơn những điều giản dị. Má đã lam lũ vất vả nuôi tôi khôn lớn, miền Tây đã đùm bọc, nuôi nấng và chắp cánh cho những hoài bão của tôi. Tôi quên làm sao được? Tôi mãi mãi, mãi mãi sẽ khắc sâu hình ảnh thiêng liêng của vùng đất này trong trái tim mình. Những đêm dài ở phố thị, tôi lại mở từng tấm ảnh cũ ra để ngắm nhìn, rồi tôi bất giác bật khóc như một đứa trẻ vì nhớ rặng dừa nghiêng mình trong bóng nước và nhớ cả chiếc cầu tre nghiêng nghiêng bóng mẹ dưới đêm trăng.