₫2024 11 21 EE88
2024 11 21 EE88-1. Chỉ vài năm sau ngày 30.4.1975 lịch sử, ba tôi lâm trọng bệnh. Bao nhiêu vàng, tiền đã tích cóp bấy lâu đều ra đi. Cả gia đình lo lắng mỗi khi vào mùa xuống giống hay thu hoạch lúa vì đâu đủ tiền để mướn công, trong khi anh em chúng tôi chỉ mới học tiểu học. Không ai bảo ai “mỗi người giúp một tay”, người cắt, người đập, người vác lúa và kể cả phơi lúa luân phiên nhau qua nhà giúp đỡ. Hồi đó, tôi còn nhỏ nhưng vẫn nhớ rõ mọi người cắt lúa bằng lưỡi liềm nên ai cũng tranh thủ đi thật sớm kẻo trưa thì trời nắng. Đến khi cấy lúa, tờ mờ sáng là mọi người í ới gọi nhau qua ruộng tôi cấy sớm. Những hôm lọt vào ngày chủ nhật, anh em tôi cũng ra ruộng bỏ mạ cho mấy cô bác cấy. Thương hoàn cảnh gia đình nên không ai la rầy, nặng nhẹ khi chúng tôi có lúc lơ đễnh bỏ mạ quá thưa hay quá dày, ngược lại còn chỉ dạy tỉ mỉ. Má tôi ở nhà nấu nồi cơm, canh lớn mang ra tận ruộng để mọi người cùng xúm nhau ăn cơm ngay trên cánh đồng gió lộng.
2024 11 21 EE88-1. Chỉ vài năm sau ngày 30.4.1975 lịch sử, ba tôi lâm trọng bệnh. Bao nhiêu vàng, tiền đã tích cóp bấy lâu đều ra đi. Cả gia đình lo lắng mỗi khi vào mùa xuống giống hay thu hoạch lúa vì đâu đủ tiền để mướn công, trong khi anh em chúng tôi chỉ mới học tiểu học. Không ai bảo ai “mỗi người giúp một tay”, người cắt, người đập, người vác lúa và kể cả phơi lúa luân phiên nhau qua nhà giúp đỡ. Hồi đó, tôi còn nhỏ nhưng vẫn nhớ rõ mọi người cắt lúa bằng lưỡi liềm nên ai cũng tranh thủ đi thật sớm kẻo trưa thì trời nắng. Đến khi cấy lúa, tờ mờ sáng là mọi người í ới gọi nhau qua ruộng tôi cấy sớm. Những hôm lọt vào ngày chủ nhật, anh em tôi cũng ra ruộng bỏ mạ cho mấy cô bác cấy. Thương hoàn cảnh gia đình nên không ai la rầy, nặng nhẹ khi chúng tôi có lúc lơ đễnh bỏ mạ quá thưa hay quá dày, ngược lại còn chỉ dạy tỉ mỉ. Má tôi ở nhà nấu nồi cơm, canh lớn mang ra tận ruộng để mọi người cùng xúm nhau ăn cơm ngay trên cánh đồng gió lộng.