₫b29
b29-Có lần, tôi đi chiếc xe đạp cà tàng ra thị xã Sóc Trăng, cách nhà chừng hai mươi cây số để mua thuốc Bắc. Đến khi tính tiền, tôi nói thiệt với ông chủ tiệm (người Hoa) là cháu không mang đủ tiền. Bất ngờ ông nói: “Chú em cứ cầm thuốc về. Mai mốt trả cũng được!”. Tôi hỏi: “Dạ, làm sao bác tin được?”. Bác Hai cười: “Không sao đâu mà, nhìn người tui biết”. Đúng hẹn, ngày sau tôi mang tiền đến trả đầy đủ cho chủ tiệm.
b29-Có lần, tôi đi chiếc xe đạp cà tàng ra thị xã Sóc Trăng, cách nhà chừng hai mươi cây số để mua thuốc Bắc. Đến khi tính tiền, tôi nói thiệt với ông chủ tiệm (người Hoa) là cháu không mang đủ tiền. Bất ngờ ông nói: “Chú em cứ cầm thuốc về. Mai mốt trả cũng được!”. Tôi hỏi: “Dạ, làm sao bác tin được?”. Bác Hai cười: “Không sao đâu mà, nhìn người tui biết”. Đúng hẹn, ngày sau tôi mang tiền đến trả đầy đủ cho chủ tiệm.