₫p168
p168-Cuộc đi khác, bạn xuôi về một khu chợ xổm cặp mé sông, người ở đây xởi lởi cây nhà lá vườn có gì bán nấy. Bạn ngồi xuống một gánh bánh canh, bà già hay cười lộ hàng răng thưa thớt bày ra vài cái ghế đẩu con con. Bên hông quán, một người đàn ông ngồi nép vào đống rơm mục, đầu tóc bù xù lơ phơ vài cọng rơm khô, cái mũ cối ngửa ra đợi vài đồng lẻ từ người đi chợ. Bàn tay khẳng khiu thỉnh thoảng lại xoa xoa cái bụng lép dưới lớp áo nhàu. Bà già vươn mình vẫy tay người ấy lại, rồi múc một tô bánh canh đầy, vừa rắc vào đó nhúm tiêu vừa cười móm mém: “Đói thì ăn nhiều dô nghen! Bây ngại là tao giận à”.
p168-Cuộc đi khác, bạn xuôi về một khu chợ xổm cặp mé sông, người ở đây xởi lởi cây nhà lá vườn có gì bán nấy. Bạn ngồi xuống một gánh bánh canh, bà già hay cười lộ hàng răng thưa thớt bày ra vài cái ghế đẩu con con. Bên hông quán, một người đàn ông ngồi nép vào đống rơm mục, đầu tóc bù xù lơ phơ vài cọng rơm khô, cái mũ cối ngửa ra đợi vài đồng lẻ từ người đi chợ. Bàn tay khẳng khiu thỉnh thoảng lại xoa xoa cái bụng lép dưới lớp áo nhàu. Bà già vươn mình vẫy tay người ấy lại, rồi múc một tô bánh canh đầy, vừa rắc vào đó nhúm tiêu vừa cười móm mém: “Đói thì ăn nhiều dô nghen! Bây ngại là tao giận à”.