₫này tới
này tới-Vẫn là tiếng chim da diết... Hình như không phải từ ngoài sân, mà nó vọng đến từ một cõi nào thăm thẳm. Ba lại nhìn ra sân dõi tìm bóng chim trong vòm lá. Đôi mắt tinh anh ngày nào nay đờ đẫn, đục mờ... Ba dặn: “Nào mẹ lên kêu mẹ đem cuốn sổ với cây viết. Giờ ba còn tỉnh táo nói mẹ ghi danh sách khách mời dự đám cưới con út. Để đây rồi xạ não lỡ ba quên...”. Trời đứng gió, không khí đặc quánh làm con ngạt thở. Ba ngừng nói, chắc tâm trí đang bay về gốc trâm cuối bãi, chỗ nhỏ út hồi đó giành hái với mấy đứa con nít thiếu điều đánh lộn. Chiều về út được ba “tẩn” cho mấy roi vì tội thách thức: “Mét đi! Ba tao thương tao lắm, không đánh đâu!”. Chắc ba cũng không tin mấy chục năm trôi qua như một cái chớp mắt. Ráng lên ba ơi! Rồi một ngày mình sẽ rộn ràng bước lên chuyến xe hạnh phúc trở về. Về và ở hẳn với quê nhà. Ba khỏe mạnh, chúng ta không còn nơm nớp trên những chuyến xe đêm lên thành phố, không còn phải khắc khoải trong những bệnh viện mà bệnh nhân cứ hao hao nhau…
này tới-Vẫn là tiếng chim da diết... Hình như không phải từ ngoài sân, mà nó vọng đến từ một cõi nào thăm thẳm. Ba lại nhìn ra sân dõi tìm bóng chim trong vòm lá. Đôi mắt tinh anh ngày nào nay đờ đẫn, đục mờ... Ba dặn: “Nào mẹ lên kêu mẹ đem cuốn sổ với cây viết. Giờ ba còn tỉnh táo nói mẹ ghi danh sách khách mời dự đám cưới con út. Để đây rồi xạ não lỡ ba quên...”. Trời đứng gió, không khí đặc quánh làm con ngạt thở. Ba ngừng nói, chắc tâm trí đang bay về gốc trâm cuối bãi, chỗ nhỏ út hồi đó giành hái với mấy đứa con nít thiếu điều đánh lộn. Chiều về út được ba “tẩn” cho mấy roi vì tội thách thức: “Mét đi! Ba tao thương tao lắm, không đánh đâu!”. Chắc ba cũng không tin mấy chục năm trôi qua như một cái chớp mắt. Ráng lên ba ơi! Rồi một ngày mình sẽ rộn ràng bước lên chuyến xe hạnh phúc trở về. Về và ở hẳn với quê nhà. Ba khỏe mạnh, chúng ta không còn nơm nớp trên những chuyến xe đêm lên thành phố, không còn phải khắc khoải trong những bệnh viện mà bệnh nhân cứ hao hao nhau…