₫ketquaxoso 30
ketquaxoso 30-Có lẽ cụ Phan Huỳnh Điểu đã đọc đi đọc lại rồi nghiền ngẫm bài thơ của Xuân Quỳnh không biết bao nhiêu lần. Chính cái “trực giác âm nhạc” bên trong đã dẫn dắt cụ chăng?, để khi chọn 12 dòng thơ cuối ấy, thơ ca giao hòa với âm nhạc không thể chia cắt được, mà nó như một hơi thở, một ý nghĩ, một nỗi niềm khởi lên rồi cứ thế đi đến hết bài (giống trường hợp Biển cạn). Nó trọn vẹn một cách hoàn hảo. Nếu như chọn phổ nhạc hết cả bài thơ, sẽ khó có thể có được một giai điệu chắt chiu đến thế, một bức tranh cô đọng đến thế, một thông điệp tình yêu tinh luyện đến thế. Và người nghe có thể sẽ chán ngán, khó cảm thụ và nhớ bài hát.
ketquaxoso 30-Có lẽ cụ Phan Huỳnh Điểu đã đọc đi đọc lại rồi nghiền ngẫm bài thơ của Xuân Quỳnh không biết bao nhiêu lần. Chính cái “trực giác âm nhạc” bên trong đã dẫn dắt cụ chăng?, để khi chọn 12 dòng thơ cuối ấy, thơ ca giao hòa với âm nhạc không thể chia cắt được, mà nó như một hơi thở, một ý nghĩ, một nỗi niềm khởi lên rồi cứ thế đi đến hết bài (giống trường hợp Biển cạn). Nó trọn vẹn một cách hoàn hảo. Nếu như chọn phổ nhạc hết cả bài thơ, sẽ khó có thể có được một giai điệu chắt chiu đến thế, một bức tranh cô đọng đến thế, một thông điệp tình yêu tinh luyện đến thế. Và người nghe có thể sẽ chán ngán, khó cảm thụ và nhớ bài hát.