₫vn68
vn68- Hôm sau, Hận cũng đi chợ sớm như mọi khi, nhưng mà lòng con nhỏ ảo não lắm. Nó không biết tía nó chiều hôm qua đã đi đâu, có bị ướt mưa không, nó sợ tía nó bị cảm lạnh bởi cơn mưa đầu mùa. Đi qua chợ Gò Nổi, ngang bãi đất trống gần mé kinh Xáng, sao mà con Hận thấy người ta bu đông quá, nên con nhỏ cũng lại coi thử. Hình như có người chết. Chen chúc vào cái đám đông tò mò phía trước, Hận nhận ra người nằm chèo queo tội nghiệp dưới nền đất lạnh lẽo kia không ai khác chính là tía của mình. Mọi người xung quanh người thì đi mua chiếu để đắp cho người đàn ông xấu số, như giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng cho ông, người thì cắm mấy cây nhang tạm bợ dưới nền đất lạnh, hương khói ngoi lên lẻ loi, quạnh quẽ. Vài người đi đường dừng lại xót thương thả xuống những đồng bạc lẻ trên chiếc chiếu chưa kịp ấm hơi người. Hừng đông vừa lên, ánh mặt trời sắp ló dạng mở ra một ngày mới. Nhưng có một cuộc đời vừa tắt ngúm như tro. Tía Hận mất rồi. Nó không còn khóc được nữa.
vn68- Hôm sau, Hận cũng đi chợ sớm như mọi khi, nhưng mà lòng con nhỏ ảo não lắm. Nó không biết tía nó chiều hôm qua đã đi đâu, có bị ướt mưa không, nó sợ tía nó bị cảm lạnh bởi cơn mưa đầu mùa. Đi qua chợ Gò Nổi, ngang bãi đất trống gần mé kinh Xáng, sao mà con Hận thấy người ta bu đông quá, nên con nhỏ cũng lại coi thử. Hình như có người chết. Chen chúc vào cái đám đông tò mò phía trước, Hận nhận ra người nằm chèo queo tội nghiệp dưới nền đất lạnh lẽo kia không ai khác chính là tía của mình. Mọi người xung quanh người thì đi mua chiếu để đắp cho người đàn ông xấu số, như giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng cho ông, người thì cắm mấy cây nhang tạm bợ dưới nền đất lạnh, hương khói ngoi lên lẻ loi, quạnh quẽ. Vài người đi đường dừng lại xót thương thả xuống những đồng bạc lẻ trên chiếc chiếu chưa kịp ấm hơi người. Hừng đông vừa lên, ánh mặt trời sắp ló dạng mở ra một ngày mới. Nhưng có một cuộc đời vừa tắt ngúm như tro. Tía Hận mất rồi. Nó không còn khóc được nữa.