₫da ga 88
da ga 88-Nội thuật lại, “ui hồi đó hở hở là nghe tiếng máy bay rồi, chạy bán mạng kiếm chỗ núp, con cái thì bốn năm đứa lùm lùm lề đề, may phước mà còn sống, còn ông nội bây thì chiến đấu ở đơn vị”. Nghe nội kể tôi thấy thương vô cùng, nếu cha ông ngày xưa mà không ra công gầy dựng thì thế hệ tụi tôi đâu có được lớn lên trên cái đất “khỉ ho cò gáy” này? Người ta thường hay nói ở cái vùng miệt thứ U Minh rằng “muỗi kêu như sáo thổi, đỉa lềnh tựa bánh canh”. Mặc dầu khổ cực là vậy, con sặc rằn, con mè vinh cũng nuôi nhau qua bữa. Người miền Tây quê tôi họ đơn giản lắm, người ta không thích cầu kì kiểu cách, mà được cái là đùm bọc nhau từ chiến tranh tới tận hòa bình.
da ga 88-Nội thuật lại, “ui hồi đó hở hở là nghe tiếng máy bay rồi, chạy bán mạng kiếm chỗ núp, con cái thì bốn năm đứa lùm lùm lề đề, may phước mà còn sống, còn ông nội bây thì chiến đấu ở đơn vị”. Nghe nội kể tôi thấy thương vô cùng, nếu cha ông ngày xưa mà không ra công gầy dựng thì thế hệ tụi tôi đâu có được lớn lên trên cái đất “khỉ ho cò gáy” này? Người ta thường hay nói ở cái vùng miệt thứ U Minh rằng “muỗi kêu như sáo thổi, đỉa lềnh tựa bánh canh”. Mặc dầu khổ cực là vậy, con sặc rằn, con mè vinh cũng nuôi nhau qua bữa. Người miền Tây quê tôi họ đơn giản lắm, người ta không thích cầu kì kiểu cách, mà được cái là đùm bọc nhau từ chiến tranh tới tận hòa bình.