Thể trạng của Ngọc yếu ớt, vùng bụng và đùi hằn rõ những vết tích của việc tiêm insulin suốt 5 năm qua. Khi không cầm cự ở TP.HCM được nữa, bà Chăng được các bác sĩ Bệnh viện Nhi đồng 2 hướng dẫn, tập huấn kỹ lưỡng việc tự tiêm insulin tại nhà. Ngày nào bà cũng phải tiêm cho cháu, hết thuốc thì lên TP.HCM tái khám, 1 tháng ít nhất 2 - 3 lần. Bác sĩ chỉ định thì Ngọc nằm viện, có khi 10 bữa hoặc nửa tháng để theo dõi.
4 bước xác nhận nhập học vào lớp 10 thường năm học 2024-2025:
Bà Bảy Lù là bạn của nội Vân. Nghe nội bảo, bà Bảy Lù tên thật là Hương. Má Hương quặn thắt tim gan sanh tới lần thứ bảy mới được Hương, lớn lên xinh đẹp và được cưng chiều. Thời trẻ, Hương đẹp nhất vùng, lúc nào cũng mơ mộng văn chương. Mười bảy tuổi, Hương lấy thêm đệm thành Thu Hương, có truyện được đăng trên nhật trình trên Sài Gòn. Thư từ tới tấp gửi về cho Thu Hương khiến xóm nhỏ xôn xao. Chẳng biết Thu Hương thư từ hứa hẹn qua lại thế nào với một ông nhà văn chuyên viết chuyện diễm tình, cái ông đã giúp đăng truyện của Thu Hương ấy, mà cô bỏ nhà bỏ cửa lên Sài Gòn. Chẳng mấy lúc thì phát hiện ra ông nhà văn đã có vợ con. Thu Hương hận tình, dấn bước vào chốn chơi bời, tàn một giấc mộng văn chương. Rồi thời gian tàn phá bạo liệt phận má hồng. Mấy chục năm sau, Thu Hương trở về quê cũ, dắt theo thằng Tâm kêu bằng cháu nội. Từ đấy bà con chòm xóm gọi chết tên Thu Hương là Bảy Lù.
"Ich habe Angst", tôi gõ lại. Trong tiếng Đức, từ "angst" không chỉ ám chỉ một cảm giác lo lắng mơ hồ về tình trạng của mình mà nó còn có nghĩa là sự sợ hãi. Dịch nôm na là: Tôi có sợ. Tôi so sánh với câu tiếng Anh tương đương là "I am scared", và một dòng chảy của sự an ủi tràn ngập tôi. Có lẽ đó là tiềm thức rằng sự sợ hãi mà tôi đang nắm giữ trong khoảnh khắc hiện tại phải rời bỏ tôi trong những giây tiếp theo, sẽ trôi qua nhanh. Nó không phải là tôi. Rằng tôi mạnh mẽ hơn những nỗi sợ hãi của mình, mạnh hơn "một quả cầu nhỏ" kẹp giữa ngực trái.
Đến bây giờ, Mạnh Hùng bảo vẫn không thể quên được giây phút tuyệt vời khi lần đầu tiên quay lại phòng hậu phẫu thăm bệnh và thấy BN người Hàn Quốc đang lướt điện thoại thông minh: “Tôi muốn nhảy cẫng lên như con trẻ, tôi muốn hét lên cho cả thế giới nghe rằng BN của tôi đã nhìn thấy. Tôi đã thoát khỏi áp lực đứng trên ngàn lưỡi gươm”.
Có lẽ cụ Phan Huỳnh Điểu đã đọc đi đọc lại rồi nghiền ngẫm bài thơ của Xuân Quỳnh không biết bao nhiêu lần. Chính cái “trực giác âm nhạc” bên trong đã dẫn dắt cụ chăng?, để khi chọn 12 dòng thơ cuối ấy, thơ ca giao hòa với âm nhạc không thể chia cắt được, mà nó như một hơi thở, một ý nghĩ, một nỗi niềm khởi lên rồi cứ thế đi đến hết bài (giống trường hợp Biển cạn). Nó trọn vẹn một cách hoàn hảo. Nếu như chọn phổ nhạc hết cả bài thơ, sẽ khó có thể có được một giai điệu chắt chiu đến thế, một bức tranh cô đọng đến thế, một thông điệp tình yêu tinh luyện đến thế. Và người nghe có thể sẽ chán ngán, khó cảm thụ và nhớ bài hát.
3.94GB
Xem4.18B
Xem453.92MB
Xem95.64MB
Xem1.61GB
Xem841.81MB
Xem89.4165.31MB
Xem1.31GB
XemQuét mã để cài đặt
link vào viva88 khám phá nhiều hơn
Bình luận của người dùngXem thêm
135xổ số trực tiếp miền trung đài phương trang
2025-05-02 14:00:48 trực tiếp bóng đá asiad 19
44279king
2025-05-02 14:00:48 lotto uk
823quyết định 49
2025-05-02 14:00:48 Khuyến nghị
70000919
2025-05-02 14:00:48 Khuyến nghị