₫2024 12 02 qq882
2024 12 02 qq882-Là một trong những thanh niên của hai huyện Cần Giuộc, Cần Đước, học ngành y làm việc Bệnh viện Dân y tỉnh Gò Công trước và sau hòa bình, tôi qua lại con phà hàng ngàn lần, chứng kiến những chuyện buồn, chuyện vui trên bến, dưới phà. Khi qua lại đầu tiên với những chú 9 Lắm, chú 2 Răng. Chú 3 Châu nay đã đi xa… thế hệ sau nữa là em, các cháu Trung, Thượng, Khanh.... Nhớ lại những kỷ niệm khó quên khi đã bốn mươi năm qua lại nơi này. Khi vừa hòa bình, cuộc sống khó khăn, thuốc men cho người bệnh rất hiếm, có bệnh rất khó mua được thuốc điều trị dù có tiền. Một hôm trễ phà mình ghé vào một quán nước ngồi chờ thấy một ông cụ đang thở hổn hển, co kéo lồng ngực ông lập cập vấn một điếu thuốc lá, rít một hơi rồi lấy cái khăn trùm đầu mặt thả khói hít vô ra, vài ba hơi ông tạm khỏe ra, mặt mày toát mồ hôi. Mình hỏi: “Cụ bị bệnh hen phế quản, đang lên cơn sao không uống thuốc mà hút cái gì vậy?”. Ông trả lời: "Tui bị bệnh suyển kinh niên, thuốc bây giờ mua không được, người ta bày tui hút lá cà độc dược phơi khô cũng hạ được cơn suyển”. Mình biết trong lá cà độc dược có tác dụng dược lý chủ yếu là do các ancaloit: làm giãn phế quản, nhưng rất nguy hiểm vì độc tố rất cao, tác dụng phụ rất nhiều. Người bệnh thiếu thuốc khổ quá đi. Hai tuần sau có dịp đi ngang nhà ông, dù phà gần chạy mình tranh thủ ghé vào gặp ông gửi cho ông một hộp thuốc 20 viên công dụng điều trị cắt cơn hen, thuốc mua rất rẻ bên trong, ngoài chợ đen là quá mắc. Mắt ông sáng rực lên, tay run run cầm hộp thuốc (mấy mươi năm sau mình vẫn nhớ hình ảnh ấy) ông mừng quá vì đây là thuốc hiếm khó mua, ông hỏi tiền để hoàn lại, mình nói tặng ông đó rồi quay đi kịp chuyến phà. Từ đó mỗi lần về là tặng thuốc cho ông, ông không còn hút lá cà độc dược nữa… Qua lại quen ông, con cháu ông xem mình như người nhà thân thuộc, đám cưới, giỗ đều có mình, vài năm sau ông mất…
2024 12 02 qq882-Là một trong những thanh niên của hai huyện Cần Giuộc, Cần Đước, học ngành y làm việc Bệnh viện Dân y tỉnh Gò Công trước và sau hòa bình, tôi qua lại con phà hàng ngàn lần, chứng kiến những chuyện buồn, chuyện vui trên bến, dưới phà. Khi qua lại đầu tiên với những chú 9 Lắm, chú 2 Răng. Chú 3 Châu nay đã đi xa… thế hệ sau nữa là em, các cháu Trung, Thượng, Khanh.... Nhớ lại những kỷ niệm khó quên khi đã bốn mươi năm qua lại nơi này. Khi vừa hòa bình, cuộc sống khó khăn, thuốc men cho người bệnh rất hiếm, có bệnh rất khó mua được thuốc điều trị dù có tiền. Một hôm trễ phà mình ghé vào một quán nước ngồi chờ thấy một ông cụ đang thở hổn hển, co kéo lồng ngực ông lập cập vấn một điếu thuốc lá, rít một hơi rồi lấy cái khăn trùm đầu mặt thả khói hít vô ra, vài ba hơi ông tạm khỏe ra, mặt mày toát mồ hôi. Mình hỏi: “Cụ bị bệnh hen phế quản, đang lên cơn sao không uống thuốc mà hút cái gì vậy?”. Ông trả lời: "Tui bị bệnh suyển kinh niên, thuốc bây giờ mua không được, người ta bày tui hút lá cà độc dược phơi khô cũng hạ được cơn suyển”. Mình biết trong lá cà độc dược có tác dụng dược lý chủ yếu là do các ancaloit: làm giãn phế quản, nhưng rất nguy hiểm vì độc tố rất cao, tác dụng phụ rất nhiều. Người bệnh thiếu thuốc khổ quá đi. Hai tuần sau có dịp đi ngang nhà ông, dù phà gần chạy mình tranh thủ ghé vào gặp ông gửi cho ông một hộp thuốc 20 viên công dụng điều trị cắt cơn hen, thuốc mua rất rẻ bên trong, ngoài chợ đen là quá mắc. Mắt ông sáng rực lên, tay run run cầm hộp thuốc (mấy mươi năm sau mình vẫn nhớ hình ảnh ấy) ông mừng quá vì đây là thuốc hiếm khó mua, ông hỏi tiền để hoàn lại, mình nói tặng ông đó rồi quay đi kịp chuyến phà. Từ đó mỗi lần về là tặng thuốc cho ông, ông không còn hút lá cà độc dược nữa… Qua lại quen ông, con cháu ông xem mình như người nhà thân thuộc, đám cưới, giỗ đều có mình, vài năm sau ông mất…