₫kèo chấp tây ban nha
kèo chấp tây ban nha-Hồi ấy ở làng Đặng nơi mẹ con cô Lan sống, nhiều người đi bộ đội vào Nam rồi chẳng trở về nữa. Chiến tranh đi qua, bao người đã hy sinh chẳng lấy nổi một dòng tin tức, một dòng thư gửi về cũng không có, chỉ còn người ở lại, là vợ, là mẹ, mong ngóng, nhớ thương. Đạt vẽ lại bức chân dung và những bức tranh theo trí nhớ của mọi người tả. "Tú nhà bà có cái răng khểnh rất duyên, bà nhớ mãi lúc nó khoác ba lô, tay vẫy vẫy hứa với mẹ sẽ trở về..". "Cô nhớ hôm chú ra đi, cô tặng chú ấy chiếc cặp ba lá gói trong chiếc khăn tay. Chú ôm cô lần cuối, cái ôm rất ấm trong mắt nhìn rất say". Đạt nghe từng câu chuyện và họa lại trong nét vẽ, những bức tranh từ trong trí nhớ của các bà, các cô kể cho Đạt nghe và ra đời. Họ như được sống lại kỷ niệm một thời, họ đặt khẽ ngón tay vào đôi mắt trong bức tranh, mọi thứ tưởng như đã nằm sâu trong ký ức, nay được Đạt vẽ ra. Sao mà họ như được gặp lại, như thấy con họ, chồng họ, người yêu họ trở về, gần gũi kề bên.
kèo chấp tây ban nha-Hồi ấy ở làng Đặng nơi mẹ con cô Lan sống, nhiều người đi bộ đội vào Nam rồi chẳng trở về nữa. Chiến tranh đi qua, bao người đã hy sinh chẳng lấy nổi một dòng tin tức, một dòng thư gửi về cũng không có, chỉ còn người ở lại, là vợ, là mẹ, mong ngóng, nhớ thương. Đạt vẽ lại bức chân dung và những bức tranh theo trí nhớ của mọi người tả. "Tú nhà bà có cái răng khểnh rất duyên, bà nhớ mãi lúc nó khoác ba lô, tay vẫy vẫy hứa với mẹ sẽ trở về..". "Cô nhớ hôm chú ra đi, cô tặng chú ấy chiếc cặp ba lá gói trong chiếc khăn tay. Chú ôm cô lần cuối, cái ôm rất ấm trong mắt nhìn rất say". Đạt nghe từng câu chuyện và họa lại trong nét vẽ, những bức tranh từ trong trí nhớ của các bà, các cô kể cho Đạt nghe và ra đời. Họ như được sống lại kỷ niệm một thời, họ đặt khẽ ngón tay vào đôi mắt trong bức tranh, mọi thứ tưởng như đã nằm sâu trong ký ức, nay được Đạt vẽ ra. Sao mà họ như được gặp lại, như thấy con họ, chồng họ, người yêu họ trở về, gần gũi kề bên.