₫xo88.ino
xo88.ino- Có khi đang những lức rửa chén, chà nồi dưới mé sông, hay đi hái đám rau dền, rau má, Hận cũng tìm thử coi xung quanh có ai tên giống mình hay không. Hận nghĩ về những người hàng xóm láng giềng trong kinh Xẻo Cau này, về những đứa con gái đang độ tuổi như Hận. Sao mà nhìn chung toàn những Hồng, Đào, Lan, Mai, Cúc… còn chỉ mình Hận là có cái tên quá khác biệt với tụi nó. Còn gì buồn hơn khi cái tên là cái gắn bó bên mình đến suốt đời mà sao mình không cách nào thương nó được. Đã biết bao lần Hận cố gắng tập thương cái tên của mình, nhưng vẫn không được. Cái tên vẫn làm lòng Hận nhức nhối. Hận nhớ khi ra đồng mò cua, lỡ như mà có bị cua kẹp đứt tay, thì vết thương cũng chảy nước vàng rồi kéo da non, rồi lại lành như cũ. Còn trót mang một cái tên xấu xí, nghiệt ngã, thì như thể một nhát chém vào tim mình, chỉ cần ai đó vô tình buột miệng kêu lên, thì vết thương lại không ngừng gỉ máu. Hận chua chát. Hận nhận ra là cái mà nó sợ nhất không phải những tiếng la, tiếng chửi, hay những lời nói xấu người ta đơm đặt sau lưng mình, mà là những tiếng kêu tên. Tiếng má hay ai đó kêu "Hận ơi!" làm nó đau đớn nhiều hơn so với những câu nói bất kỳ nào khác. Nhưng nói thì nói vậy, chứ Hận cũng không dám trách má mình.
xo88.ino- Có khi đang những lức rửa chén, chà nồi dưới mé sông, hay đi hái đám rau dền, rau má, Hận cũng tìm thử coi xung quanh có ai tên giống mình hay không. Hận nghĩ về những người hàng xóm láng giềng trong kinh Xẻo Cau này, về những đứa con gái đang độ tuổi như Hận. Sao mà nhìn chung toàn những Hồng, Đào, Lan, Mai, Cúc… còn chỉ mình Hận là có cái tên quá khác biệt với tụi nó. Còn gì buồn hơn khi cái tên là cái gắn bó bên mình đến suốt đời mà sao mình không cách nào thương nó được. Đã biết bao lần Hận cố gắng tập thương cái tên của mình, nhưng vẫn không được. Cái tên vẫn làm lòng Hận nhức nhối. Hận nhớ khi ra đồng mò cua, lỡ như mà có bị cua kẹp đứt tay, thì vết thương cũng chảy nước vàng rồi kéo da non, rồi lại lành như cũ. Còn trót mang một cái tên xấu xí, nghiệt ngã, thì như thể một nhát chém vào tim mình, chỉ cần ai đó vô tình buột miệng kêu lên, thì vết thương lại không ngừng gỉ máu. Hận chua chát. Hận nhận ra là cái mà nó sợ nhất không phải những tiếng la, tiếng chửi, hay những lời nói xấu người ta đơm đặt sau lưng mình, mà là những tiếng kêu tên. Tiếng má hay ai đó kêu "Hận ơi!" làm nó đau đớn nhiều hơn so với những câu nói bất kỳ nào khác. Nhưng nói thì nói vậy, chứ Hận cũng không dám trách má mình.