₫jun88
jun88-Bạn biểu mình hát vọng cổ. Ý nghĩ ai ở miền Tây cũng đậm dày máu tài tử, thuộc nằm lòng mấy tuồng cải lương buồn ác chiến của bạn làm mình thắc cười. Không đành lòng để tình yêu dành cho cải lương bị phá nát trong bạn, mình không dám đổ câu vọng cổ bằng cái giọng hụt hơi, đớt đát. Bạn kể, hồi nhỏ mỗi lần nghe Minh Cảnh dứt câu (xuống xề) là bạn vỗ đỏ bắp đùi “ngọt như mía lùi”, rồi bật cười với vụ “mưa mút mùa Lệ Thủy” hay có bận bạn cười lúc mình biểu để hát vọng cổ cho nghe, “lấy hơi Minh Cảnh đàng hoàng”, bạn liếc mắt nhìn mình “giấu nghề hen mậy”. Mình bưng ly nước bạn đánh ực còn trơ vơ đáy rồi khà một hơi, đó mày thấy tao hút một hơi dài như Minh Cảnh chưa? Tự dưng lúc đó, bạn như một minh chứng chân thật nhất đối với mình, rằng cải lương sẽ không bao giờ “chết”. Bạn đòi móc ngoéo mới tin, khi mình hứa dẫn bạn về ngồi trên tấm chiếu lát, nghe đờn ca tài tử, uống rượu đế “cấm đầu”, ăn cá lóc nướng trui “mát trời ông Địa”.
jun88-Bạn biểu mình hát vọng cổ. Ý nghĩ ai ở miền Tây cũng đậm dày máu tài tử, thuộc nằm lòng mấy tuồng cải lương buồn ác chiến của bạn làm mình thắc cười. Không đành lòng để tình yêu dành cho cải lương bị phá nát trong bạn, mình không dám đổ câu vọng cổ bằng cái giọng hụt hơi, đớt đát. Bạn kể, hồi nhỏ mỗi lần nghe Minh Cảnh dứt câu (xuống xề) là bạn vỗ đỏ bắp đùi “ngọt như mía lùi”, rồi bật cười với vụ “mưa mút mùa Lệ Thủy” hay có bận bạn cười lúc mình biểu để hát vọng cổ cho nghe, “lấy hơi Minh Cảnh đàng hoàng”, bạn liếc mắt nhìn mình “giấu nghề hen mậy”. Mình bưng ly nước bạn đánh ực còn trơ vơ đáy rồi khà một hơi, đó mày thấy tao hút một hơi dài như Minh Cảnh chưa? Tự dưng lúc đó, bạn như một minh chứng chân thật nhất đối với mình, rằng cải lương sẽ không bao giờ “chết”. Bạn đòi móc ngoéo mới tin, khi mình hứa dẫn bạn về ngồi trên tấm chiếu lát, nghe đờn ca tài tử, uống rượu đế “cấm đầu”, ăn cá lóc nướng trui “mát trời ông Địa”.