₫p168
p168-Tôi “dạ” một tiếng trả lời câu hỏi của cô Hai. Xuống xe, bước vào con đường đan nhỏ quen thuộc dẫn vào căn nhà chứa đầy những kỷ niệm của tuổi thơ, tôi gặp cô Hai chắc đang đi chợ sáng. Quê tôi là vậy, hễ cứ gặp nhau, có khi còn chưa nhìn rõ mặt thì lời chào đã bay đi trước. Tôi đứng lại nói chuyện với cô thêm vài câu, tự nhiên thấy những mệt mỏi vì chặng đường dài vừa trải qua bay biến đi đâu mất.
p168-Tôi “dạ” một tiếng trả lời câu hỏi của cô Hai. Xuống xe, bước vào con đường đan nhỏ quen thuộc dẫn vào căn nhà chứa đầy những kỷ niệm của tuổi thơ, tôi gặp cô Hai chắc đang đi chợ sáng. Quê tôi là vậy, hễ cứ gặp nhau, có khi còn chưa nhìn rõ mặt thì lời chào đã bay đi trước. Tôi đứng lại nói chuyện với cô thêm vài câu, tự nhiên thấy những mệt mỏi vì chặng đường dài vừa trải qua bay biến đi đâu mất.